Say Mộng Giang Sơn
Chương 10241 : Mắt nhìn hắn xây cao lầu (1)
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Đoàn xe của Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa tới rồi, mấy huynh đệ của Lý Thành Khí và Lý Long Cơ cũng đến rồi. Bọn họ quay đầu ngựa lại, kinh ngạc nhìn về phía đoàn xe ngựa kia. Trên xe thanh ngưu không có người lái, bọn họ nhất thời vẫn chưa xác định được thân phận của đối phương, tuy nhiên đối phương đương nhiên là nhằm vào hướng này mà tới, điều này không thể nghi ngờ rồi.
Trường Ninh Hầu cười nói với Lý Thành Khí:
- Vương gia, xem ra người ta tới cũng là vì mảnh đất này, ta đã nói sớm là nên mua ngay đi, nơi này vị trí tuyệt hảo, chậm một chút e rằng bị người khác cướp mất.
Lý Long Cơ cười nói:
- Trường Ninh Hầu nhắc nhở đúng lắm, Ngắm nhìn toàn bộ hồ Long Khánh, ngoài tòa nhà đang xây dựng kia, mảnh đất này là nơi có góc độ tốt nhất.
Trong lúc nói chuyện, một hồi vó ngựa hí vang lên, trong lòng Lý Long Cơ cực kì hào hứng trở về, đến gần, ghìm cương lại và lớn tiếng nói:
- Ta đã chọn xong rồi, ta muốn chọn đất phía sau sườn núi, tam ca tứ ca, đệ chen giữa hai huynh có vấn đề gì không thế? Ơ?! Còn có người nhắm nơi này nữa sao?
Lúc này, đoàn người ngựa kia đã đến trước mặt, đội xe vừa dừng, Đỗ Văn Thiên liền cúi người hướng vào trong xe, nhỏ giọng bẩm:
- Quận vương, công chúa, xem tình hình có người đã nhắm chỗ này rồi, đứng phía trước chúng ta rồi!
- Sợ cái gì? Y đã nhắm trúng rồi thì cũng phải nhường cho ta!
An Nhạc công chúa liếc Võ Sùng Huấn, sẵng giọng nói:
- Còn chưa đi?
Võ Sùng Huấn vội vã vén rèm kiệu lên, xe ngựa hạ xuống, Ở trước mặt An Nhạc công chúa, Võ Sùng Huấn giống như là một đứa cháu hiếu thuận, nhưng đối với người ngoài, y lại là một người ương ngạnh ngang bướng, Võ Sùng Huấn xấc láo nói:
Ba người Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và Trường Ninh Hầu, ba người liền thúc ngựa lên trước xe ngựa, bọn họ nhìn rõ ràng, rõ ràng là một là một bàn chân thanh tú vung ra khỏi rèm, đá Võ Sùng Huấn té xuống đất, chỉ là bọn họ biết cách bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ khác thường nào. Rèm kiệu vừa vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khỏa Nhi từ bên trong bước ra.
Bởi vì Võ Sùng Huấn bị ngã nhào xuống mặt đất, đám người của Lý Thành Khí bèn xuống ngựa, vừa mới thấy Lý Khỏa Nhi từ trong kiệu bước ra, Lý Thành Khí hướng về nàng chào hỏi:
- An Nhạc, muội cũng tới à!
- Yaaaa…! Biểu ca tại sao lại ở đây? Tam đệ cũng ở đây à?
Mặt của An Nhạc vui vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ, làm như đến lúc này mới biết bọn họ đã ở đây vậy, nàng thân mật gần gũi chào hỏi Lý Thành Khiến và Lý Long Cơ trước, lại nhìn thấy Lý Long Phạm và mấy người khác đứng trên mặt đất. vội vã chào hỏi, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Nàng vừa bước ra kiệu mặt mày không có chút trầm tư nào, lúc này nàng giả vờ đóng bộ dạng thân thiện kinh ngạc vui tươi vô cùng tự nhiên, người đừng bên ngoài không dễ dàng nhận ra bộ dạng cố ý của nàng, lúc này trong lòng mọi người tự nhiên đã có tính toán trước rồi.
Nhưng mà nếu nàng có ý giả bộ, không muốn cho đám người Lý Thành Khí nhìn thấy nàng không vui, lúc ra khỏi kiệu nàng không lộ vẻ mặt u sầu nữa, tuy nhiên đã đóng bộ mặt không vui, bây giờ lại cố ý tỏ ra thân mật, chứng minh nàng không muốn che giấu sự không vui của chính mình, mà là từ đầu đến cuối đều lộ vẻ khinh miệt trêu đùa.
Sắc mặt của Lý Thành Khí có chút hơi mất tự nhiên, gượng cười ha hả:
- Thất tỉ, đã lâu không gặp rồi.
Lý Khỏa Nhi cúi người xuống, cười tươi như hoa:
- Hôm qua nghe mấy vị huynh đệ tới Trường An, Khỏa Nhi một kẻ nữ lưu, không thể đi theo góp vui. Nghĩ rằng hôm nay chọn xong nơi xây phủ, rồi đến bái kiến các huynh. Không ngờ rằng được hội ngộ ở đây, thật là trùng hợp quá rồi.
�i chọn nơi xây phủ.