Say Mộng Giang Sơn
Chương 1040 : Thiên đường có lối ngươi không đi
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Lúc chính ngọ, năm sáu công tử bột tiên y nộ mã hiện ra trước Tân Xương Tửu Gia, tôi tớ đi theo có hơn vài chục người.
Trước cửa hai Hồ cơ dung nhan xinh đẹp đang đứng mời chào buôn bán vừa thấy ăn mặc cách ăn mặc đoàn người này, phát hiện trong đó mấy vị công tử chỉ tính bội ngọc bên hông giá trị ngàn vàng, biết là giới quý công tử, lập tức không dám chậm trễ. Vội vàng tiến ra đón, đồng thời mời vào trong điếm.
Đoàn người này đều là Vi Đỗ Liễu Tô và con cháu quý tộc Quan Trung, vị bị vây quanh ở bên trong chính là Đỗ Văn Thiên. Đỗ Văn Thiên là trưởng công tử đại tộc Đỗ thị gia tộc ở Quan Lũng, đương nhiên là bạn thân có một nhóm bằng hữu, y gần đây gặp xui xẻo lớn, những người bạn nầy biết y tâm trạng không tốt, hôm nay là cố ý mời y đi giải sầu.
Những người bạn này chỉ biết là Đỗ Văn Thiên ở Hưng Giáo Tự chọc ghẹo một cô gái xinh đẹp, không may nàng kia cũng là hầu gái bên người của Thượng Quan Đãi Chế, Đỗ Văn Thiên bởi vậy bị Trương Xương Tông và Thượng Quan Đãi Chế dạy dỗ hai lần, sau đó y giúp vợ chồng Võ Sùng Huấn ở Bích Du Cung xếp đặt yến tiệc, kết quả lại vì hỏa hoạn đã bị liên luỵ, làm hại Đỗ gia phải bồi thường một số tiền lớn, cho nên trong lòng không vui.
Nhưng trong lòng Đỗ Văn Thiên đang khổ, lại không cách nào nói với người khác. Ngày ấy sau khi rời khỏi Long Khánh phường, thái độ An Nhạc công chúa đối với y so với trước kia khác một trời một vực rồi, Đỗ Văn Thiên bị nhiều tội như vậy, An Nhạc công chúa chẳng những không có vài câu nói an ủi, mà còn bắt đầu xa lánh y.
Võ phò mã cũng không phải là người không hiểu chuyện, cảm thấy Đỗ gia cho gã mượn phủ đệ để ở, lại thay gã nhận hết tất cả chi phí tiệc rượu ở Bích Du Cung, là giúp gã giữ thể diện, kết quả lại bị liên luỵ, phải gánh vác một nửa chi phí xây dựng lại Bích Du Cung, đây chính là một khoản tiền lớn kinh người, trong lòng có chút áy náy, nên thái độ đối với y thay đổi rất nhiều.
Đỗ Văn Thiên tâm sắc không chết, dù sao cảm giác mình vì An Nhạc công chúa mà trả giá nhiều như vậy, An Nhạc hẳn là đối với y có qua có lại mới toại lòng nhau, nhưng kết quả lại là An Nhạc công chúa từ đó về sau đối với y rốt cuộc sắc mặt không chút thay đổi. Đỗ Văn Thiên mấy ngày này tựa như bệnh tương tư, mãi đến khi bị người ôm lên lầu, tinh thần còn hoảng hốt.
Giờ này lầu hai khách uống rượu không nhiều lắm chỉ có mấy bàn gần cửa sổ, ở giữa đều được đám người Đỗ Văn Thiên bao rồi. Đỗ Văn Thiên mượn rượu giải sầu, rượu vào tâm buồn càng thêm buồn, tửu lượng của y vốn là bình thường hôm nay lại thả cửa phóng túng, chỉ lát sau liền uống say mèm.
Đám công tử hôm nay tụ họp một chỗ vốn là vì cùng hắn giải sầu, không nghĩ không bao lâu, y đã say không vững, Chu gia công tử Chu Hồng Quân nhân tiện nói:
- Cho Văn Thiên uống chút canh giải rượu, đừng cho hắn uống nữa.
Chu gia trong quý tộc Quan Lũng không phải là nhà có thực lực, tuy nhiên ở những người bạn này thì Chu Hồng Quân lớn tuổi nhất, hơn nữa tính tình trầm ổn, làm việc chu toàn, dần dà đám công tử có chuyện bắt ưng dắt cẩu, dắt ngựa đi rong ăn uống tiệc rượu, đều do hắn thu xếp, mọi người cũng nguyện ý nghe hắn an bài.
Chu Hồng Quân vừa nói như vậy, Hồ cơ hầu hạ Đỗ Văn Thiên liền khẩn trương gọi người bưng lên một chén canh giải rượu, để Đỗ Văn Thiên uống một nửa, kêu y nghiêng gối lên đùi mình phát tán tửu lực.
Đám công tử ngồi ở đằng kia nói nhăng nói cuội, bỗng nhiên liền có người nói lời đồn đại trên phố về Trương Xương Tông và Thượng Quan Uyển Nhi. Lời đồn đại lan ra một hồi, cuối cùng truyền từ trên phố đến nhà giàu nhà cao cửa rộng.
- Đỗ công tử, ngày đó Dương mỗ mời Trương Phụng thần và Thượng Quan Đãi Chế cùng đi Hưng Giáo Tự, vì để tránh cho thanh thế quá lớn ảnh hưởng hứng thú đi chơi, cho nên đều mặc thường phục. Ngươi không biết thân phận thực sự của chúng ta, ỷ vào thế lực Đỗ gia ngươi, muốn đùa giỡn thị tỳ bên cạnh Thượng Quan Đãi Chế, bị Trương Phụng thần giáo huấn một trận. Không thể tưởng được ngươi lại vì thế ghi hận trong lòng.
Hưng Giáo Tự ở Phàn Xuyên, Đỗ gia ngươi cũng ở Phàn Xuyên, ta còn thấy khó hiểu, ở trên địa bàn Đỗ gia ngươi, làm trưởng công tử Đỗ gia là ngươi bị thua thiệt nặng, ngươi làm sao nén giận. Hiện tại ta rốt cuộc hiểu rõ, ngươi lúc ấy chịu thiệt, chưa chắc đã không có ý đồ trả thù, chỉ có điều khi khám phá thân phận thực sự chúng ta, không dám ra mặt đúng không?
Ha hả, ta nghĩ, như vậy lời đồn trên phố, cũng hẳn là ngươi sai khiến người tung ra ngoài đúng không? Ngươi đối với Trương Phụng thần ghi hận trong lòng, rồi lại không thể trả thù, cho nên dùng lời đồn như vậy hãm hại Trương Phụng thần và Thượng Quan Đãi Chế! Đỗ công tử, uổng ngươi xuất thân danh môn, thật sự là vô sỉ!
Cảnh giới cao nhất của lời nói dối, chính là trong thật có giả, trong giả có thật, làm cho người thật giả khó phân biệt. Trương Xương Tông nhìn Dương Phàm liếc mắt một cái, trong lòng rất sùng bái:
- Không nhìn ra, Dương tướng quân không chỉ quyền cước lợi hại, mở miệng càng lợi hại, đến lúc này lời đồn đều giải quyết xong, vừa lúc trả sự trong sạch cho ta.
Dương Phàm từ trong ánh mắt của Trương Xương Tông biết y đã hiểu ý của mình, nhân tiện nói:
- Thượng Quan Đãi Chế tức giận nhưng không nên ra ngoài một mình, Dương mỗ đuổi theo trấn an đã, nơi này kính nhờ Lục Lang rồi!
Nói tới đây, Dương Phàm thản nhiên liếc mắt Đỗ Văn Thiên một cái, không hờn không giận, giống như đang nhìn một người chết. Nếu có người cố ý tìm cái chết, hắn cũng không sẽ từ bi, đối với kẻ địch nhân từ chính là tàn nhẫn với chính mình, Dương Phàm không phải Bồ Tát sống.
- Nhị Lang cứ đi!
Trương Xương Tông đảm nhiệm nhiều việc, trải qua lời nói vừa rồi của Dương Phàm như vậy, y cũng hiểu được lời đồn này rất có thể chính là Đỗ Văn Thiên tản ra ngoài đấy. Tuy nhiên, đến cùng đúng là Đỗ Văn Thiên hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đối với y mà nói đó là một cơ hội, ycó thể lợi dụng cơ hội này rửa sự trong sạch của mình.
Có lời đồn này, đối với y mà nói sớm muộn gì cũng là một tai hoạ ngầm. Cho nên, y hôm nay nhất định phải rút thăm lớn, tin tức càng náo nhiệt càng tốt, như thế mới có thể rửa sạch oan khuất. Rửa sạch oan khuất mấu chốt chính là Đỗ Văn Thiên, bởi vậy cho dù tung lời đồn không phải y, hôm nay cũng phải chứng minh là y!
Hai hàng đại nội thị vệ tản ra, đúng là đang ấn quan thăng đường thẩm vấn. Trương Xương Tông đi về phía trước, ngồi ở chủ tọa, hai người Vi Đức Duệ, Chu Hồng Quân liền cuống quít lui qua một bên, Trương Xương Tông sau khi ngồi xuống, cầm thiếc bình đập mạnh trên bàn một cái, lớn tiếng rít gào nói:
- Họ Đỗ kia, ngươi có biết tội của ngươi không!