Say Mộng Giang Sơn

Chương 10421 : Võ Đại bắt kẻ thông gian (1)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Võ Sùng Huấn sắc mặt âm trầm trở lại Đỗ phủ, quản gia trong phủ vội vàng tiến lên nghênh đón, tới cung tất kính nói:



- Phò mã, công chúa đã cùng mấy vị Công Hầu phu nhân đi dạo Khúc Trì rồi.



Võ Sùng Huấn không nói một lời, đi thẳng về phía thư phòng, quản gia kinh ngạc nhìn bóng lưng của y, không hiểu ra sao chỉ lắc đầu một cái. Mỗi lần phò mã trở về phủ chuyện đầu tiên nhất định phải hỏi han tình hình của công chúa, cho nên ông mới không đợi hỏi đã chủ động nói rõ, nhưng hôm nay phò mã như vậy là sao đây.



Võ Sùng Huấn vào thư phòng ngồi xuống, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh giấy viết thư nhăn nhăn nhúm nhúm, từ từ mở ra, nhìn chữ viết trên đó, sắc mặt vốn âm trầm dần dần biến thành tái mét, trong mắt lại mơ hồ lóe lên tia khát máu.



Trên bức thư chỉ viết đúng một câu: "An Nhạc và Đỗ Văn Thiên có tư tình."



Võ Sùng Huấn không muốn tin chuyện này là thật, nhưng cũng không phải y không tin, chuyện như vậy đổi lại là bất kì người đàn ông nào cũng sẽ không lấy câu "Ta tin tưởng nàng" làm lý do mà hoàn toàn không tra không hỏi. Võ Sùng Huấn bất động nhìn chằm chằm lá thư để mở, hồi lâu sau đột nhiên hung dữ nắm chặt lá thư lại, lớn tiếng quát lên:



- Người đâu!



Theo lý mà nói, trong phủ công chúa trên dưới đều là người của công chúa, phò mã cũng giống như ở rể, đối với việc thu chi, việc nhân sự và mọi công việc trong phủ công chúa đều không có tiếng nói, nhưng phò mã Võ Sùng Huấn này thân là Quận vương, khác biệt rất lớn với các phò mã bình thường khác.



Hơn nữa, An Nhạc hồi kinh chưa được bao lâu, không giống Thái Bình công chúa sớm đã có một đội ngũ hoàn chỉnh, huống chi tính nàng lại thích xa hoa lãng phí, coi trọng phô trương, cho nên phủ An Nhạc công chúa cũng có hơn phân nửa là người do Võ Sùng Huấn đưa đến.



Nô tỳ đưa đến làm của hồi môn cho An Nhạc công chúa đa phần được sắp xếp ở nhà trong, người của Võ Sùng Huấn phần lớn phụ trách nhà ngoài, đôi bên tuy có lẫn lộn, trọng điểm lại có sự khác biệt. Hai gia tướng tâm phúc của Võ Sùng Huấn tiến vào thư phòng không bao lâu đã lặng lẽ rời đi, rất nhanh, cung nữ Thanh Nhi bên cạnh An Nhạc công chúa đã bị họ lặng lẽ kéo vào thư phòng.



Thanh Nhi là của hồi môn của An Nhạc công chúa khi rời khỏi hoàng thất tới phủ công chúa, nàng bị hai thị vệ đằng đằng sát khí kéo vào thư phòng thì bị dọa cho sợ tới tay chân mềm nhũn, hai thị vệ vừa buông lỏng tay, nàng đã uỵch một tiếng ngã quỵ xuống trước mặt Võ Sùng Huấn, run giọng nói:



- Phò mã gia, không biết nô tỳ phạm phải lỗi gì?



Võ Sùng Huấn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, giống như hai đốm lân tinh bùng cháy:


Đỗ Văn Thiên nói:



- Chỉ còn chút thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại.



Đỗ Kính Đình gật đầu, đứng dậy rời ghế, đi đến bên cạnh Đỗ Văn Thiên, vỗ nhẹ vai y rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng.



※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※



Sáng sớm hôm sau Võ Sùng Huấn đã sai người chuẩn bị ngựa, nói là cùng Vi Đức Duệ, Chu Hồng Quân, Võ Tiểu Hỗn hẹn nhau muốn đi Chung Nam Sơn chơi một chuyến. Quản sự trong phủ vội nhắc nhở:



- Phò mã, hôm qua Đỗ phủ đưa tin tới, không phải nói công tử Đỗ gia hôm nay muốn tới mời Phò mã hòa giải ân oán với Trương phụng thần sao?



Võ Sùng Huấn “a” lên mà vỗ trán một cái, nói:



- Đúng rồi, ta sao lại quên mất việc này. Thôi, chờ hắn tới rồi, dẫn hắn đi gặp công chúa, việc này để công chúa quết định là được rồi. Mau chuẩn bị xe ngựa.



Quản sự đáp lại một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị, ước chừng chưa tới nửa canh giờ sau, Võ Sùng Huấn đã dẫn hơn mười thị vệ, vội vã rời khỏi An Ấp Phường của Đỗ phủ.



Võ Sùng Huấn rời khỏi chừng nửa canh giờ, Đỗ Văn Thiên đã tới An Ấp Phường rồi, vừa hỏi nơi Võ Sùng Huấn tới, quản sự phủ công chúa nói:



- Võ phò mã sáng sớm đã có hẹn, đi Chung Nam Sơn chơi, trước khi đi đã giao phó, Đỗ công tử có chuyện gì, chỉ cần thương lượng với công chúa là được, quyết định của công chúa cũng chính là quyết định của phò mã.



Đỗ Văn Thiên đối với An Nhạc công chúa thủy chung nhớ mãi không quên, chỉ có điều từ lúc từ Long Khánh phường Hồ Tâm Đảo trở về, An Nhạc liền không chịu gặp lại gã, Đỗ Văn Thiên chỉ có thể có khóc cũng không làm gì được, hiện giờ vừa nghe có cơ hội quang minh chính đại đến gặp An Nhạc công chúa, Đỗ Văn Thiên mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:



- Nếu vậy, làm phiền quản gia thông báo một tiếng, nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến.