Say Mộng Giang Sơn

Chương 10422 : Võ Đại bắt kẻ thông gian (2)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


An Nhạc công chúa sở dĩ quyến rũ câu kết Đỗ Văn Thiên, là bởi vì y tuấn tú lịch sự, ra tay hào phóng, nhỏ ý phụng nghênh, rất hợp ý nàng, thêm nữa ý muốn mưu hại Dương Phàm cũng cần nhờ tới Đỗ Văn Thiên. Không ngờ người này miệng cọp gan thỏ, trên giường là tên đàn ông to xác không dậy nổi, làm chút chuyện cũng làm không tốt, trong lòng An Nhạc sinh ra chán ghét, đương nhiên vứt bỏ gã như vứt chiếc giày rách thôi.



Sau khi An Nhạc công chúa không còn chịu gặp Đỗ Văn Thiên nữa, tin tức bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến tai nàng, thế nên nàng mới biết Đỗ Văn Thiên tự tiện bóp méo kế hoạch của nàng, đem tên “gian phu” Dương Phàm đổi thành Trương Xương Tông, trong lòng lại tức giận khó nguôi. Nhưng về sau nàng nghe tin Trương Xương Tông làm khó Đỗ gia, không khỏi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.



Nàng lo lắng Trương Xương Tông bức bách Đỗ gia quá tàn nhẫn, Đỗ Văn Thiên rơi vào đường cùng sẽ thú nhận ra kẻ đồng mưu là nàng. Huynh và tỷ ruột của nàng lúc trước mất mạng vào tay Trương Xương Tông, nói cho cùng chẳng qua là bởi vì giễu cợt Trương Xương Tông vài câu, nàng cũng có ý buông lời gièm pha tội sát hại của Trương Xương Tông.



Tuy nói đây không phải chủ ý của nàng, người nàng muốn hại chính là Dương Phàm, cũng không phải Trương Xương Tông, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới nên vì huynh tỷ báo thù, cũng không có dũng khí đối đầu với Trương Xương Tông, đây hết thảy đều là tên Đỗ Văn Thiên không biết tốt xấu kia gây nên, nhưng Trương Xương Tông sẽ tin sao.



An Nhạc công chúa bắt đầu thầm hối hận không nên cự tuyệt Đỗ Văn Thiên như vậy, nếu trong lòng gã đối với mình còn có ý muốn như trước, thì sẽ không dễ dàng bán đứng nàng, nhưng nàng lại lạnh nhạt Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên hai ngày nay luôn ở tổ trạch ở Phàn Xuyên, cũng không thể liên lạc với gã, không biết gã đã khai ra mình hay chưa.



An Nhạc công chúa đang bất an lại nghe nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến, không khỏi mừng rỡ, vội vàng gọi người mời gã đến. Chờ khi quản sự kia ra ngoài, An Nhạc công chúa ngẫm nghĩ một chút cởi bỏ áo khoác ngoài, đổi bộ áo dài mỏng mềm chỉ thích hợp trong lúc vợ chồng gặp nhau, tới bên giường La Hán nằm xuống, lại kéo cao áo sợi một chút, lộ ra đôi đùi trong suốt nõn nà.



- Công chúa, Đỗ mỗ…



Bởi vì mấy ngày qua An Nhạc đối với gã lạnh nhạt, Đỗ Văn Thiên tiến vào phòng trong liền cụp mắt xuống, sợ còn chưa mở miệng đã bị An Nhạc công chúa đánh ra, nhưng gã vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ kiều mị không thể diễn tả được của An Nhạc, cổ họng không khỏi căng thẳng, nhất thời đứng ngây ra đó.



An Nhạc thấy bộ dáng hồn tiêu phách lạc của gã, trong lòng thầm đắc ý, liền quyến rũ mà liếc gã một cái, gắt giọng:



- Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải chưa thấy qua.



Nàng với tay từ bên giường lấy một quả vải trên bàn, bóc vỏ, để giữa hai cánh môi kiều diễm, khẽ cắn một cái, nước bắn tung tóe quanh môi, đồng thời lại le lưỡi nhỏ tinh tế nhẹ nhàng liếm, giọng nói thân mật:



- Nghe nói Trương Xương Tông làm khó ngươi, người ta rất lo, hoàn hảo ngươi cũng không có việc gì, tới có lời gì, đến bên người ta nói.



An Nhạc khóe mắt lóng lánh ý xuân vỗ vỗ lên giường, bắp đùi khe khẽ vặn vẹo liền hai cái, tư thế hấp dẫn không nói lên lời. Đỗ Văn Thiên đỏ bừng mặt, gã khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi tới gần hai bước, run giọng nói:


Võ Sùng Huấn giận dữ, vung mạnh tay lên, An Nhạc công chúa ưỡn ngực đối mặt với y, ngạo nghễ giơ khuôn mặt nàng ra, trên mặt nàng mang theo một chút sắc xuân hồng như trước:



- Thế nào? Muốn đánh ta à? Động thủ đi! Võ Sùng Huấn, nếu chàng không dám ra tay, chàng chính là ô quy vương bát đản!



Võ Sùng Huấn giận run người:



- Nàng…… Nàng……



An Nhạc công chúa biến sắc, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt y một bạt tai, mắng chửi:



- Đồ khốn khiếp, ngươi lúc trước quỳ gối dưới chân ta cầu xin ta thương hại, cầu ta gả cho đâu rồi? Bây giờ ngươi dám giương nanh múa vuốt với ta!



An Nhạc công chúa càng nói càng hăng, trở tay một cái đã lại là một cái bạt tai trời giáng xuống mặt y, đánh tới Võ Sùng Huấn ngạc nhiên đứng đằng kia, vẻ mặt không ngờ được, uy phong khí khái khi bắt kẻ thông gian sớm đã không thấy tăm hơi.



An Nhạc công chúa lạnh lùng nói:



- Bổn cung phải đi tắm rồi, ngươi nếu không phục, cứ viết hưu thư, nói An Nhạc ta không thủ nữ tắc, bỏ ta về Lý gia là được!



An Nhạc công chúa vung ống tay áo, cất bước đi, đi được vài bước, lại dừng chân, cũng không quay đầu lại mà nói:



- Lôi tên họ Đỗ kia ra cho ta, hai người các ngươi, đều làm cho ta ghê tởm!



Phật gia có nói, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Không biết có phải vì Võ Tắc Thiên hãm hại Lý gia quá ác độc hay không, bây giờ cô nương Lý gia có thể dùng sức uy hiếp nam nhân Võ gia, Thái Bình công chúa là như thế, An Nhạc công chúa càng là như thế.



Võ Sùng Huấn hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông gian, bắt gian tại giường mà lại bị Lý Khỏa Nhi tát cho hai cái đã xóa sạch dáng vẻ bệ vệ của y, rồi như không có việc gì đi tắm rửa, Võ Sùng Huấn ngơ ngác đứng một lúc lâu, vốn không có dũng khí đuổi theo làm khó dễ thê tử của mình, y chậm rãi xoay người, khom lưng tóm lấy tóc Đỗ Văn Thiên nhấc lên, kéo gã ra ngoài…