Say Mộng Giang Sơn
Chương 115 : Tơ ngọc dập dềnh
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
Cao Oánh dừng lại, một cước tung ra đá bóng xuyên vào “Phong lưu nhãn”. Lập tức tiếng hoan hô như sấm dậy bên ngoài sân, đội bóng đại nội dẫn trước một điểm.
Hoằng Nhất miệng méo mắt trợn nói với Mã Kiều:
- Con mẹ nó rốt cuộc ngươi là ở bên nào vậy? Sao lại truyền bóng cho con quỷ nhỏ kia vậy?
Mã Kiều vừa rồi bị ma xui quỷ khiến truyền lại bóng cho tiểu mỹ nhân, lúc này thì vô cùng hối hận không nói được lời nào. Hoằng Lục xông đến mắng:
- Ngươi là tên khốn kiếp, đánh hắn đi!
Tức thì một đám hòa thượng lao đến đè Mã Kiều xuống đấm đá một trận.
Mã Kiều ngồi hụp xuống ôm đầu, kêu ối ái:
- Chỉ là một quả bóng thôi, tặng cô ta thì có sao?
Hoằng Nhất nghe vậy càng nổi giận, xắn tay áo lên cũng gia nhập vào đoàn ẩu đả.
Các cung nga nữ vệ thì che miệng cười không ngừng.
Bên lề trận đấu, Thái Bình công chúa thấy một màn như thế cũng không kìm nổi mà bật cười, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Hội quán Tiết Hoài Nghĩa thật càn quấy, muốn tham gia đại hội thi đá cầu Thượng Nguyên mà chỉ dựa vào một đám thủ hạ như này sao?
Nói xong thì lắc đầu.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
Lòng của nàng giống như nai con bị hoảng loạn, giọng nói hơi run rẩy ngượng ngùng, nhưng thanh âm lại rất lớn, đến nỗi khi nàng nói ra miệng khiến bản thân nàng cũng rất hoảng sợ, nàng lớn tiếng nói:
- Chính là hắn. A nương, nữ nhân muốn hắn làm phò mã!
Tiếng kêu này dường như còn lảnh lót hơn cả tiếng chuông tại Thiên Môn từ trên đài vọng ra, nhộn nhạo đâm trong lòng nàng, khiến tim nàng lại một lần nữa đập dồn dập.
Con ngươi Thái Bình công chúa loang loáng ánh lệ, nàng mở to đôi mắt, chớp chớp xóa đi làn sương mù, trầm giọng nói:
- Gọi thiếu niên kia đến cho ta.
Ngón tay của nàng nhỏ vài dài chỉ vào Dương Phàm đang nói chuyện tiếp nhận áo cà sa từ trong tay người khác. Thượng Quan Uyển Nhi hơi kinh ngạc liếc nhìn một cái, trong mắt nàng khẽ gợn sóng một chút nhưng rồi lại không lên tiếng.
Dương Phàm bị một cung nga dẫn tới trước mặt Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa cũng không nghênh ngang ngồi chờ hắn tới, nàng đã bước ra khỏi bình phong, đứng bên cạnh sân đấu, trong do dự có bức thiết, giống như thiếu nữ lần đầu gặp mặt tình lang. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bộ dạng nàng như vậy thì càng kinh ngạc.
Dương Phàm biết, nếu để Công Chúa gặp hắn hẳn là sẽ có nghi vấn, thậm chí gọi hắn tới trước mặt hỏi cho rõ ràng, trong lòng hắn cũng đầy lo lắng. Thái Bình công chúa mặc dù là công chúa trong các công chúa, là con gái được Thiên Hậu đế quốc Đại Đường sủng ái nhất, nhưng chưa từng nghe nói nàng có hành vi ngang ngược gì.
Còn nữa, Tiết Hoài Nghĩa là nam nhân được Thiên Hậu Đế quốc Đại Đường sủng ái nhất, với tính cách thích bao che của Tiết Hoài Nghĩa, nếu vị công chúa này thật sự muốn tìm hắn gây phiền toái, Tiết Hoài Nghĩa cũng có thể ra mặt giúp hắn. Cho nên trong lòng Dương Phàm rất thản nhiên đi đến trước mặt Thái Bình công chúa, thong dong thi lễ, cung kính nói:
- Tiểu tăng Hoàng Thập Thất bái kiến Công chúa!
Nói xong, Dương Phàm cực kỳ nhanh khẽ lén liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, ghi nhớ gương mặt nàng thật sâu trong lòng. Thượng Quan Uyển nhi đang tò mò nhìn hắn, bị hắn nhìn lại, bất ngờ trái tim run lên.
Ánh mắt này như nhìn thoáng qua, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm giác khác biệt, bị ánh nhìn này của hắn, Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí có cảm giác như thỏ trắng bé nhỏ bị sói già xấu xa nhìn thẳng, rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Nàng là Thượng Quan Đãi Chiếu, là đệ nhất nhân chỉ dưới Thiên Hậu, có sợ người nào chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ như vậy thì có chút tức giận vì mình lại sợ hãi bởi ánh mắt của một tiểu hòa thượng, vì thế ưỡn ngực, can đảm nhìn lại, nhưng Dương Phàm đã sớm thu lại ánh mắt, khiến sự phản kích của nàng rơi vào khoảng không.