Say Mộng Giang Sơn

Chương 1113 : Dựa bảng môn hộ

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Thôi Thực đơn giản gọn nhẹ, đi tới Lương Vương phủ Chiêu Quốc Phường, xe đến trước phủ chậm rãi dừng lại, phu xe quay đầu hướng vào trong xe bẩm báo nói:



- Công tử, Lương Vương phủ tới rồi.



- Hả?



Vẻ mặt hoang mang của Thôi Thực đột nhiên tỉnh lại, hít vào một hơi thật dài, trầm giọng nói:



- Trình lên bái thiếp!



Lương Vương lúc này đang ở cửa nách cung kính Hoàng đế rời khỏi.



Trong chính trị quả nhiên không có kẻ thù vĩnh viễn, không lâu trước đó, Võ Tam Tư còn muốn bố trí Lý Hiển vào chỗ chết, Dương Phàm che chở Lý Hiển khéo léo suy nghĩ hao hết trắc trở mới hộ tống ông ta hồi kinh, nhưng hôm nay ở trước mặt kẻ thù chung là Công thần đảng, bọn họ lại nhanh chóng giải hòa, giống như người nhà vậy.



Ngày gần đây Lý Hiển thường đến thăm Lương Vương phủ, Lương Vương Võ Tam Tư cũng là năm ngày ba bận vào ra trong cung, hôm nay đúng là ngày Lý Hiển lại lần nữa đến thăm Lương Vương phủ.



- Thần cung tiễn Hoàng thượng!



Bởi vì Lý Hiển cải trang mà đến, Võ Tam Tư không thể đưa ra cửa phủ, đành ở cửa sân đứng lại, cười hướng về Lý Hiển hơi hơi bái lạy, ở phía sau ông, già trẻ cũng đồng loạt thi lễ, Lý Hiển ngồi trong xe, mỉm cười khoát tay áo, nhẹ nhàng buông xuống màn xe.



- Bắt đầu khởi giá!



Dương Phàm thấp giọng phân phó một câu, cửa nách Lương Vương phủ mở rộng ra, đoàn người che chở xe của Lý Hiển nhanh chóng rời đi Lương Vương phủ. Có nhiều nội vệ đóng giả tùy tùng hộ vệ đi theo hai bên xa giá, mà Dương Phàm thì suất lĩnh tướng sĩ Thiên Kỵ giấu diếm lưỡi dao sắc bén, cùng mọi người bốn phía âm thầm phối hợp tác chiến.



Lúc này, khi Hoàng đế đổi lại trang phục, Nhâm Uy phụ trách giám thị động tĩnh trước phủ Lương Vương, thúc ngựa đi đến bên người Dương Phàm, thấp giọng bẩm báo:



- Đại tướng quân, mới vừa có Lại bộ khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực tới Lương Vương phủ thăm hỏi.


Võ Diên Tú Giỏi ca múa, tướng mạo anh tuấn từ Đột Quyết vừa về đến liền làm An Nhạc công chúa hai mắt tỏa sáng, vị đường huynh này luận nhân phẩm tướng mạo, so với chồng của nàng còn hơn rất nhiều, An Nhạc vốn là một nữ nhân hay động lòng, hiện giờ tuổi tác tuy lớn, dần dần nếm đến mùi vị thú vui nam nữ, thì càng thêm bứt rứt trong lòng.



Nếu như nói nàng trước kia thông đồng nam nhân hoặc là vì có việc cầu người, hoặc là đơn thuần muốn xem sắc đẹp của mình có sức thu hút thế nào, hiện tại lại là vì hưởng thụ thú vui trên giường, vì thế nàng bắt đầu thông đồng với Võ Diên Tú.



Võ Diên Tú cũng không phải một người tình tốt, tiểu mỹ nhân dung mạo vô song chủ động nhào vào ôm lấy, y còn có thể làm Liễu Hạ Huệ hay sao? Vì thế, y liền phạm vào cái lỗi mà bất kì nam nhân nào cũng mắc phải, hơn nữa phạm vào hết lần này đến lần khác...



Tuy nói hai người làm việc bí ẩn, nhưng dần dần lại có tin đồn phong thanh, Võ Sùng Huấn tới bây giờ sớm đã bị cắm sừng vô số lần cũng đã biết. Võ Sùng Huấn từng tự tay bắt được gian phu Đỗ Văn Thiên, đối với tin này thì tin ngay không chút nghi ngờ, nhưng y luôn luôn sợ hãi An Nhạc công chúa, sau khi nghe được tin ấy y vừa không dám chất vấn cũng không dám tức giận, chỉ có thể cả ngày theo dõi, tránh cho hai người có cơ hội ở chung.



Võ Sùng Huấn cưỡng bức đi theo, An Nhạc thực không có cách nào, nơi này là phủ đệ của cha chồng, không tốt nếu động thủ với trượng phu. Lại nói tiếp, cho dù nàng không mang theo Võ Sùng Huấn đồng hành, Võ Sùng Huấn cũng có thể tự mình đi, nàng mặc dù không sợ y nhìn thấy Võ Diên Tú, nhưng nếu y ở nơi đó, nàng cũng không tiện ở ngay trước mặt y mà chàng chàng thiếp thiếp với Võ Diên Tú được.



Nghĩ đến đây, An Nhạc công chúa ảo não không ngừng mà nói:



- Thôi! Ta cũng không đi đâu cả! Ta trở về phường Long Khánh, ngươi đừng đi theo ta, ta nhìn thấy ngươi là ghét rồi!



An Nhạc công chúa tức giận đi ra ngoài, Võ Sùng Huấn thấy sau khi hồi phủ đệ, rời khỏi tầm mắt phụ thân, An Nhạc tất sẽ ức hiếp y hơn, nhưng hắn vẫn dính vào An Nhạc, một tấc cũng không rời, An Nhạc vừa thấy càng thêm tức giận, càng chạy càng nhanh.



Ánh trăng ở ngoài cửa, quản sự vương phủ chắp tay nói:



- Thôi lang trung mời!



Thôi Thực mỉm cười gật đầu, vừa mới vừa cất bước, liền có một bóng dáng xinh đẹp theo Nguyện Lượng môn đi ra, đụng vào trong ngực của gã, Thôi Thực giật mình kinh hãi, biết là người trong vương phủ, vội vàng lui lại một bước, chắp tay tạ tội.



An Nhạc công chúa mày liễu nhếch lên, yêu kiều quát:



- Ngươi không có...



Một câu nói còn chưa dứt, nàng đã thấy rõ bộ dáng người trước mắt này, thấy gã thân hình cao lớn, cử chỉ phong độ, mặt như quan ngọc, đôi mắt như sao sáng, đúng là một mỹ nam tử thành thục nho nhã, lửa giận trong mắt lập tức hóa thành một hồ xuân thủy