Say Mộng Giang Sơn
Chương 1114 : Hoàn giáp chấp bình
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Thôi Thực cũng là nhân vật phong lưu, bỗng nhiên gặp được mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, không khỏi có cảm giác kinh hồn trong giây lát. Nhưng lúc này đang ở trong Lương Vương phủ, nàng này là nữ quyến của Lương Vương phủ, gã nào dám vô lễ, vội vàng mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ dáng chính nhân quân tử thi lễ với nàng.
An Nhạc đã biến thành một bộ dáng thục nữ, đến giọng nói cũng trở nên mềm mại, đơn giản nói vài câu, Thôi Thực liền đi theo sự chỉ dẫn của quản gia Lương Vương đến thư phòng, An Nhạc thu lại mặt cười, phục hồi lại khuôn mặt xinh đẹp, nói với Võ Sùng Huấn:
- Khốn kiếp, suýt nữa khiến Bổn cung mất mặt trước mặt người ngoài!
Võ Sùng Huấn trước hết bày ra khuôn mặt tươi cười, nhỏ giọng mềm mại nói:
- Ta cùng nương tử hồi phủ nha.
An Nhạc vung tay lên, tức giận nói:
- Không về nữa, nếu như một mình đối diện với chàng, chẳng phải càng khiến người ta ghét sao, ta tiếp tục ở đây thêm mấy ngày nữa.
An Nhạc dứt lời phẩy tay áo một cái, xoay người đi về phía sau tòa nhà, Võ Sùng Huấn nghe nói nàng không đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như nương tử ở lại đây, vậy thì không cần phải lo lắng, y cũng biết rằng nàng ở trong phủ của phụ thân vẫn luôn tương đối kiềm chế đấy.
Võ Sùng Huấn lúc này chưa cùng đi vào, y sao có thể cả ngày ăn không ngồi rồi được, chứ đừng nói là sau Thần Long chính biến y đã kiêm thêm Sai sự, có chính sự phải làm, mà cho dù không có, cũng có đủ loại tiệc rượu xã giao, sao có thể cả ngày chỉ đảo quanh nữ nhân của mình được.
Hiện giờ nương tử không đi, Võ Sùng Huấn cũng yên lòng. Lập tức gọi gia nhân chuẩn bị ngựa. Nghe nói Quận Vương phải xuất phủ, một đám tùy tùng nhao nhao chạy tới đợi ở dưới nhà, Võ Sùng Huấn đưa tay ngoắc gọi hai người thân tín qua, dặn dò:
- Bổn vương đi phủ Quốc Công dự tiệc, các ngươi canh giữ ở trong phủ, nếu như công chúa mà rời khỏi phủ đệ, lập tức đi báo trước cho ta biết.
Một vài chuyện thối nát về An Nhạc công chúa, thuộc hạ của y còn rõ hơn y vài phần, nghe y phân phó cẩn thận, hai kẻ thân tín đều có chút hoảng sợ thay cho y. Hai người vội vàng vâng dạ, đợi khi Võ Sùng Huấn vừa đi, hai tên gia nhân liền thương lượng, bèn quyết định một tên canh cửa trước, một tên canh ở cửa nách, tận tâm tận lực mà trông chừng bà chủ.
An Nhạc công chúa tức giận trở vào nhà trong, thấy Võ Sùng Huấn không theo vào cùng, trong lòng lúc này mới thoải mái một chút, ngẫm lại Võ Diên Tú vẫn còn ngây ngô đứng đợi ở Khúc Trì, nàng liền gọi nha hoàn bên người lại, dặn dò cô ta vài câu, nha hoàn lĩnh mệnh mà đi.
An Nhạc mặc dù thấy Võ Sùng Huấn không đuổi theo, cũng biết y nhất định âm thầm cho người theo dõi, lúc này không có lòng nào mà đi nữa. Nàng phập phồng không yên đi tới hoa viên, cầm cây quạt tròn, nhẹ nhàng xua đuổi lũ ong bướm ngửi thấy hương hoa thơm ngát mà đến, thầm nghĩ ngợi nói:
- Cái kiểu ngốc nghếch cả ngày bị canh giữ bên cạnh không được tự do này, cứ thế mãi chung quy không phải là biện pháp. Có rồi!
An Nhạc đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, nếu là đi năn nỉ phụ hoàng, nói trượng phu có lòng vì triều đình làm việc, muốn được làm một chức quan thực, cũng không cần phải đi đâu xa, ở ngay tại vùng Kinh kỳ làm việc cũng được, phụ hoàng nhất định bằng lòng, công công vẫn luôn trông mong đứa con trai cả này có chút tiền đồ, tất nhiên sẽ vui lòng để cho y có chỗ rèn luyện. Đến lúc đó cũng không đến lượt y không đồng ý, bởi vì ở vùng phụ cận Kinh kỳ, ban đêm có thể quay về phủ, thiết nghĩ y cũng không thể cự tuyệt, bởi như vậy, bản thân nàng không phải là có tự do rồi hay sao? Về phần buổi tối y phải về phủ thì lại không cần lo lắng, chỉ cần nàng có mặt vào buổi tối là được.
Lư Tân Chi cho đến khi ông nội mất mới tự xin xoá tên rời khỏi Lư gia, nhưng y đối với tình thế triều đình vẫn đều rất rõ ràng, y cho tới bây giờ vốn không hề thả lỏng đối với triều đình, nhất là đối với việc quan sát Dương Phàm, những năm gần đây thân thể y ở Phạm Dương, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Dương Phàm. Dương Phàm đi đến chỗ nào, ánh mắt của y liền đi theo đến đó. Cho nên đối với tình thế trong triều khá rõ ràng.
Xe ở thành Nam rẽ vào phường Thông Tế, lại vào một ngõ dài ngoằn nghoèo, dừng lại ở cuối ngõ, bên ngoài bức tường chính là Khúc Giang rồi. Thị vệ tiến lên gõ nhẹ cửa, cửa nách lặng yên mở ra, xe nhẹ nhàng lái vào viện.
Lư Tân Chi xuống xe, bước đi về hướng hành lang, cuối hành lang đã sớm đứng một người áo xanh, Lư Tân Chi đi tới, người nọ liền hạ thấp người thi lễ. Lư Tân Chi không dừng lại, mà đi qua người đó, người kia lập tức xoay người, nhắm mắt đi theo.
- Chuyện bên ngươi làm thế nào?
Lư Tân Chi cũng không quay đầu lại, vừa đi, vừa nói.
Người nọ đáp:
- Tiểu nhân sàng chọn vài người, đang thử dò xét tiếp xúc, vì cẩn thận để đạt được mục đích, không hề lộ ra mục đích và thân phận của chúng ta với bọn họ.
Lư Tân Chi tay áo bồng bềnh, đi cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng:
- Ừ! Không cần nóng lòng cầu thành, nửa năm không được vậy thì một năm, một năm không được vậy thì hai năm, nếu ngươi một tháng là có thể lôi kéo người ta qua, ngược lại ta không tin lắm. Nước chảy đá mòn, chậm rãi dụng công.
Người áo xanh cung kính nói:
- Vâng!
Lư Tân Chi vòng quá một góc tường, tiếp tục đi về phía trước:
- Kính Huy vốn xuất từ môn hạ Thái Binh, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ vốn xuất thân từ môn hạ Tương Vương, hiện giờ bọn họ lại tự lập môn hộ, tự kết thành một đảng với đám người Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm.Vì sao bọn họ phải phản bội chủ cũ? Bởi vì bọn họ muốn theo đuổi lợi ích lớn hơn nữa. Trục lợi không là độc quyền thương nhân, mà là bản năng nhân loại, gia huynh năm đó tài bồi nhiều người như vậy, cuối cùng còn không phải đều đã phản bội huynh ấy sao? Đơn giản là phản bội có thể cho bọn họ đạt được lợi ích lớn hơn nữa.
Nói cho cùng, đây là lòng người lựa chọn, là bản năng con người có xu lợi trốn tránh hại. Thừa Tự Đường có Thất tông ngũ tính, chúng ta không thiếu con cháu chi thứ, bởi vì Thừa Tự Đường cho bọn họ tiền đồ tốt hơn, cho nên bọn họ trung với Thừa Tự Đường. Khi tình huống gây bất lợi cho họ mà chúng ta có thể cho họ càng nhiều ưu đãi, bọn họ tự nhiên sẽ nhớ đến chúng ta, khi đó...
Lư Tân Chi đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm kia người áo xanh, ánh mắt long lanh:
- Hết thảy những gì mà Dương Phàm gây ra cho gia huynh, ta đều sẽ hoàn trả nguyên dạng!