Say Mộng Giang Sơn

Chương 125 : Được dịp gặp lại

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


- Tiểu Phàm, ngươi có phát hiện ra không, Mã Kiều… Dường như không giống trước kia.



Giang Húc Ninh cái miệng nhỏ cắn “Dầu quẩy”, nhìn Mã Kiều đang nhảy “Đạp ca vũ” (Điệu múa giậm chân ca hát), vẻ mặt như thoáng suy nghĩ.



- Là cái gì nhỉ, Cái gì không giống?



Bời vì trên đường cái quá ồn ào, huyên náo, Dương Phàm không nghe rõ, hắn tiến lại gần Giang Húc Ninh, lớn tiếng hỏi.



Giang Húc Ninh lớn tiếng trả lời:



- Ta nói, Mã Kiều dường như không giống trước đây, quá không giống!



Dương Phàm nói:



- Không giống lúc trước như thế nào?



Giang Húc Ninh lắc đầu nói:



- Ta cũng không rõ, ta cùng Mã Kiều từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, đối với hắn rất quen thuộc. Tuy nhiên, bây giờ hắn nhìn rất khác, thật không giống với trước kia… Chính là cảm giác không giống như trước.



Giang Húc Ninh nghiêng đầu nghĩ ngợi lại nói thêm:



- Đúng rồi! Là ánh mắt thay đổi, trước kia nhìn hắn cứ như một đứa nhỏ không chịu lớn, trong đầu chỉ có tâm tư đùa giỡn, bây giờ nhìn hắn sao có vẻ... bề ngoài dường như có một chút… Ừ…Mùi của hắn đàn ông! Đúng vậy, hắn không còn giống một hài tử mà hơi… giống người đàn ông rồi.



Dương Phàm mỉm cười, hắn quay đầu nhìn Mã Kiều đang cao hứng phấn chấn khiêu vũ, hắn cũng cảm giác được là Mã Kiều thật sự có thay đổi rất lớn. Tính của gã không thay đổi, như cũ trời sinh vô tư, yên vui, nên lúc chơi đùa náo nhiệt gã vẫn một bộ dạng vô tự lự, vô cùng vui vẻ.



Tuy nhiên thái độ của gã so với trước kia khi làm việc gì đó, có sự thay đổi. Cùng một một việc gã làm trước kia và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, từ cách thức, phong thái, đến suy nghĩ đều khác. Hiện tại, bất kể là làm việc gì gã đều chăm chú hơn, suy nghĩ kỹ lưỡng hơn và nhất định phải đạt được mục tiêu. Người ta sống trên đời cuối cùng cũng phải có một mục tiêu, như thế mới không giống thuyền không bánh lái, mất phương hướng.



Dương Phàm nhìn Mã Kiều, Mã Kiều lôi kéo tay hai tiểu cô nương, một trước một sau, giơ lên, chân giậm theo nhịp, nhìn thấy Dương Phàm đang nhìn về phía mình lại còn nhăn mặt làm trò.



Dương Phàm cười nói:



- Kiều ca có dự định sau tết Nguyên Tiêu theo ta gia nhập cấm quân.



- Gia nhập cấm quân?
- Ngươi dại trai! Thích cái loại hòa thượng không tuân thủ thanh quy, hòa thượng thối này ư!



- Ai, ngươi từ từ hãy nói, cái vị cô nương bên cạnh hắn khá xinh đẹp đấy.



Các cô nương mồm năm miệng mười tò mò xem, tâm trí náo động đến bảy tám phần, đừng có thấy các nàng mở miệng ra một tiếng là hòa thượng thối, hai tiếng cũng hòa thượng thối, thật ra cũng không ghét Dương Phàm.



Dương Phàm ở phường Tu Văn từ đứa trẻ tám tuổi đến người già tám mươi tuổi, các đại thẩm cô nương...đều công nhận hắn là có sức quyến rũ, đáng yêu không thể không yêu quý được.



Đối với hành vi dẫn theo một vị cô nương đi theo mình của vị hòa thượng này, các cô nương này không cũng không để bụng, trong lòng ai nấy cũng đều bừng bừng biện hộ, miễn là ngươi tình ta nguyện thì không ảnh hưởng đến ai cả. Tạ Tiểu Man bỗng nhiên thấy đồng bạn tụ tập ở một nơi líu ríu bàn tán, lại không giống như là đang nhìn thấy cái hoa đăng nào đặc biệt, liền không khỏi dừng lại tò mò hỏi:



- Làm sao vậy?



Cao Oánh nói:



- Tiểu Man, ngươi xem, người kia có phải là hòa thượng đầu trọc hay không?



Tạ Tiểu Man ngẩng đầu lên nhìn, không giấu được vẻ ngạc nhiên.



Lúc này, Lan Ích Thanh đã ưỡn ngực lên kiêu ngạo mà chặn đường.



- Đứng lại!



Lan Ích Thanh giương chiếc cằm nhọn xinh đẹp lên, liếc mắt một cái nhìn Giang Húc Ninh cứ như “Bắt gian tại giường”, dương dương đắc ý:



- Hừ, hừ! Hoằng Thập Thất đại sư, ngươi định chạy đi đâu?



Mã Kiều đem cái đầu trọc thoáng một cái đã chạy đến ngay sau Dương Phàm, bất ngờ ngạc nhiên vui mừng mà nói:



- Ai nha! Lan cô nương, sao cô lại ở chỗ này?



Lan Ích Thanh giật mình nghi ngờ nhìn tên đầu trọc trước mắt, bực bội hỏi:



- Ngươi là ai? Ngươi biết bổn cô nương ta sao?