Say Mộng Giang Sơn

Chương 147 : Ta không muốn tiếu mẫu

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Địch Quang Viễn tức giận đến phát run cả người, nhưng bây giờ không phải lúc lý luận với huynh đệ của mình, Địch Quang Viễn vẫn kéo Đường Thanh

sang một bên, nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình, trấn an:



- Đường huynh, mỗ là Nhị lang Địch gia Địch Quang Viễn, ngươi không nên gáp gáp. Thế

này đi, ngươi cứ về trước, sáng sớm ngày mai tới nhà ta, chúng ta nói

chuyện, tất cả tổn thất Địch gia ta sẽ chịu.



Đường Thanh thấy y thành khẩn, cũng nói:



- Tốt! Nếu ngươi đã nói thế, ngày mai ta đến nhà, nghe chút tin tức!



Đường Thanh chán ghét liếc Địch Quang Chiêu một cái, xoay người xuống lầu, Địch Quang Chiêu ngượng ngùng đứng lên:



- Nhị ca….



Địch Quang Viễn cố gắng đè xuống cơn tức, dồn hết bình tĩnh còn lại, đè thấp giọng nói:



- Ngươi ở đây đợi ta. Trong nhã phòng còn có vài vị quý nhân, ta tới nói với họ một tiếng, chúng ta về nhà!



Địch Quang Viễn vội vàng vào nhã gian, không dám ngẩng đầu, chắp tay vái một vòng, mặt đầy xấu hổ, nói:



- Điện hạ, hai vị Đại tướng quân, các vị hảo hữu, nhà Địch mỗ có chút

chuyện, cần phải quay về lập tức. Chuyện hôm nay thật sự quá thất lễ,

quá thất lễ…



Lời còn chưa dứt, nghĩ đến Tam đệ chẳng ra gì, bại

hoại nề nếp, làm nhục phụ thân một đời anh dũng, hơn nữa còn bị nhiều

người thấy như thế, không đến một ngày sẽ truyền khắp thành Lạc Dương,

bỗng nhiên rơi lệ.



Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:



- Cái này gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính, không có ai giống nhau

cả. Ngươi là ngươi, y là y, Địch công là Địch công. Điểm này, ngươi cũng cần rõ ràng!



Địch Quang Viễn vội lau nước mắt, cảm kích:



- Lời vàng ngọc của Điện hạ Quang Viễn sẽ nhớ kỹ. Xin cáo từ trước!



Địch Quang Viễn thi lễ với mọi người, vội lui ra ngoài, ra tới ngoài nhã

gian, thấy Địch Quang Chiêu đã sớm không còn tăm hơi, y quả thực tức đến nổ phổi rồi, cố gắng không phát tác ở đây, cố kìm cơn giận, vội vàng

rời đi.



Yến tiệc này vốn đã được hơn nửa, bị Địch Quang Chiêu

quấy rối đã lạnh đi hơn nửa chiếu, vào không nổi nữa, mọi người tiếc hận than thở cho Địch Nhân Kiệt và Địch Quang Viễn một phen, cũng qua loa

kết thúc tiệc rượu. Khâu Thần Tích đứng lên nói:



- Các ngươi về đi, Công chúa là lão phu mời đến, tự lão phu sẽ đưa về phủ!



Đương nhiên mọi người không tranh với lão, đều cáo từ Hộc Sắt La để về, Thái

Bình công chúa cũng mặc áo lông nhẹ, được Khâu Thần Tích đưa ra ngoài
- Cho dù Công chúa điện hạ tự mình muốn nhượng ngôi, khi đó cả triều văn

võ đã bỏ Đường mà bảo vệ Nữ Đế sao có thể đáp ứng? Với cơ trí của Thiên

Hậu, sao có thể ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra? Thiên Hậu hiểu rõ

điện hạ nhất, thường nói Điện hạ giống hệt mình.



Thiên hạ này,

Thiên Hậu đoạt được từ Đường, mà Điện hạ ngài là công chúa Đại Đường,

công chúa Đại Đường muốn làm Thái Tử tân triều, tân thần cựu thần đều có thể nhận. Lý do đầy đủ như thế, chỉ cần Điện hạ ngài nguyện ý tranh

giành, ngôi Thái tử này, sẽ không có bất kỳ người nào tranh được!



Thái Bình công chúa khe khẽ mấp máy đôi môi đỏ tươi mềm mại, chậm rãi nói:



- Ta nghĩ ta hiểu được ý của Khâu tướng quân.



Khâu Thần Tích cười hài lòng, ôm quyền nói:



- Khâu Thần Tích nguyện làm tùy tùng của Điện hạ!



Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Bình công chúa trầm xuống, lạnh giọng nói:



- Bổn cung chưa từng muốn làm Thái tử. Càng chưa từng nghĩ đến làm Hoàng đế.



Khâu Thần Tích ngẩn ra, nụ cười tươi cứng ngắc trên mặt.



Thần sắc Thái Bình Công chúa nghiêm nghị, giọng nói lại có chút thống khổ:



- Khâu Tướng quân! Ta là Công chúa Đại Đường! Hoàng đế Cao Tông Đại Đường là phụ thân của ta! Người hôm nay muốn đổi là mẫu thân của ta. Làm nữ

nhi của họ, ta có thể làm gì? Ta nên làm gì? A, cái gì ta cũng không thể làm, cũng không muốn làm! May mắn, ta là một nữ nhi, không cần phải tự

chuốc khổ mà đeo trọng trách này lên vai! Ta có thể yên tâm thoải mái

ngồi yên…



Khâu Thần Tích nói:



- Điện hạ, chỉ cần người gật đầu, ngôi vị Thái tử này sẽ dễ như trở bàn tay…



Thái Bình công chúa ngắt lời:



- Có được cả thiên hạ nhất định sẽ khoái hoạt sao? Bổn cung không cho là

đúng. Trong mắt bổn cung, phận nữ nhi, giúp chồng dạy con là đủ. Hiện

giờ ta không có trượng phu, nhưgn ta còn có con, ta hiện tại đang sống

rất vui vẻ!



Khâu Thần Tích gấp đến xoa xoa hai tay, lại nói:



- Điện hạ!



Khuôn mặt ngọc của nàng vẫn lạnh như sương, phất ống tay áo một cái, trầm giọng nói:



- Bổn cung đã say, coi như hôm nay ngươi chưa từng nói gì. Khâu tướng quân, mời về đi