Say Mộng Giang Sơn

Chương 148 : Không được đụng đến Nữu Nữu

Ngày đăng: 20:47 18/04/20


Khi Dương Phàm về cung là đi qua cổng Huyền Vũ môn, bởi vì người dẫn đường trụ tại Giáp thành của thành Tây.



Đương nhiên, từ cổng tây vào thì Giáp thành là gần nhất, nhưng vẫn phải bao

quanh toàn thành, vì Hoàng cung chiếm toàn bộ hơn nửa thành trì phía tây bắc Lạc Dương, phía tây cung thành là Giáp thành, ngoài Giáp thành

chính là tường thành Lạc Dương rồi.



Dương Phàm trình ngư phù với vệ sĩ canh cổng Huyền Vũ môn, sau khi kiểm tra được cho vào.



Giữa Hồng Huy điện và Lưu Bôi điện có một khoảnh đất trống, bởi vậy, rẽ về

hướng Tây là có thể thông qua con đường rộng đó trực tiếp ra Giáp thành.



Dương Phàm mới vượt qua Hồng Huy điện không xa, đã nghe thấy từ phía trước có tiếng ho khan dồn dập vang lên, đồng thời nghe thấy giọng nói của một nam tử:



- Tạ cô nương, nàng không cần đi, khụ khụ, nàng không cần đi, khụ khụ…



Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Man đã bước nhanh từ trong Trinh Quán điện ra, xoay người một cái đã đi ra Giáp thành, căn bản cũng

không liếc tới hắn đứng đây một cái, sau lưng Tạ Tiểu Man còn có một nam tử nữa, theo bản năng Dương Phàm lách sang bên đường, trốn sau một cái

cột nhà to màu đỏ.



Tạ Tiểu Man dừng bước, đôi mày thanh tú cau lại, căm tứng hỏi:



- Võ công tử, ta còn có chuyện cần đi. Người đuổi theo ta làm gì?



Người đuổi theo nàng đúng là Võ Hậu Hành. Hôm trước y vào cung gặp Võ Tắc

Thiên, vốn bà ta muốn lập tức an bài một chức quan cho đứa cháu này,

chuyện bà đoạt Lý Đường diễn ra càng lúc càng nhanh, nhiều chức vị trong triều là của người Võ gia, chuyện của y lại càng dễ định đoạt.



Nhưng Võ Hậu Hành vừa mới hơi ngửi thấy Long Tiên Hương khí, liền ho không

ngừng, tuy cố gắng nhịn nhưng nhịn không nổi, hơn nữa còn ho nặng hơn.

Võ Tắc Thiên nghe y ho như muốn nổ phổi, không khỏi thất vọng, một con

quỷ bệnh sao như thế sao có thể làm đại sự?



Bất đắc dĩ, bà ta

đành an bài y trước tiên ở lại ngoài Hoàng thành, chỉ bảo Ngự y chữa

bệnh cho y, chờ y khỏe lên rồi nói sau. Nhưng Võ Hậu Hành này sao ngồi

yên được, thân thể y quá yếu quả thật không giả, nhưng cả ngày y ăn toàn đồ đại bổ, hư hỏa cực vượng.



Nghĩ tới nàng thiếu nữ xinh đẹp

tránh đường trong tuyết ngày ấy, tâm của chàng thiếu gia từ nhỏ sống

trong đại trạch viện này không yên. Mà lần đầu gặp cô mẫu cũng không thể lập tức yêu cầu thị tẩm nha hoàn kia, hơn nữa, lúc ấy ho đến chật vật

quá đỗi, nên chuyện này đành nhịn lại, hiện giờ y càng nghĩ càng khó

chịu, vì thế lại chạy vào cung.




Người thủ lĩnh dẫn đội vừa thấy Tiểu Man, vội hỏi:



- Tạ Đô úy, người này đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?



Dương Phàm cướp lời:



- Vừa mới nãy, ta thấy người này đi ra ngoài điện, muốn nhắc trên đường

có miếng băng mỏng, dừng lại đi, không ngờ đã ngã sấp xuống rồi. Tạ Đô

Úy vừa đi qua, muốn đỡ y cũng không kịp. Người này thật là yếu, mới chỉ

thế mà sao đã hộc máu?



Tạ Tiểu Man ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nháy mắt với nàng một cái, đôi lông mi dài của nàng khẽ chớp, ngậm chặt miệng.



- Tỉnh! Tỉnh dậy! Này! Tỉnh dậy đi!



Dương Phàm ấn ấn ngực của Võ Hậu Hành, dấu vết mờ mở một cước của Tạ Tiểu Man sau khi được hắn cố gắng cứu chữa đã được lau sạch.



Chỉ chốc lát sau, chuyện được báo lên, một quản sự thái giám chạy đến, vừa thấy Võ

Hậu Hành, nhận ra được người, y không khỏi chấn động, vội vàng chạy về

báo với Võ hậu. Võ Tắc Thiên vừa nghe vội gọi người đi truyền Ngự y, khi Ngự y đến, con bệnh này đã sớm đi đời nhà ma rồi.



Vị Ngự y này

cũng không phải người ngoài, chính là sủng nam thứ hai của Võ Tắc Thiên

Thẩm Nam Liêu. Thẩm thái y da trắng nõn nà, dung nhan thanh tú, khí chất nhã nhặn, cử chỉ nho nhã, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng chăm sóc cơ thể

cực kỳ cẩn thận, thoạt nhìn cũng chỉ nghĩ tầm ba mươi tuổi, hoàn toàn

khác với Tiết Hoài Nghĩa.



Thẩm Thái y cẩn thận kiểm tra người

chết một chút, đương nhiên cũng không tra ra được cái gì. Người này vốn

sinh ra đã kém cỏi, thân thể cực yếu, lại có nội vệ bên cạnh Thái hậu

cùng với một thị vệ Kim Ngô Vệ đều đồng thanh nói là y bị ngã sâp xuống

hộc máu bỏ mình. Đừng nói y thuật của Thẩm Ngự y không cao đến mức có

thể thực tra ra cái gì, cho dù tra ra chút dị trạng, cũng không dám lắm

miệng, có trời mới biết hồ này sâu bao nhiêu?



Thẩm Ngự y kiểm tra xong, chắp tay nói với Võ Tắc Thiên:



- Thiên Hậu, người này có bệnh lao, chính là chân nguyên của mọi bệnh

thật. Vốn sinh ra đã yếu đuối, dựa vào bồi bổ hàng ngày mới có thể chống đỡ được đến hôm nay. Chuyện này nếu là một thường nhân thì cũng không

đáng ngại, nhưng người như thế, đủ để trí mạng rồi!