Say Mộng Giang Sơn

Chương 15 : Phía trước có ngọn núi

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Dương Phàm chăm chú nhìn về phía tiểu cung nữ biến mất hình bóng, cũng không đáp lại lời khiêu khích của Mã Kiều.



Mã Kiều không biết vì sao, nhưng ít nhiều gã biết một số chuyện bí ẩn của triều đình.



Gã biết trong thâm cung bên cạnh Võ Tắc Thiên có một nhóm lực lượng

thần bí, gọi là Mai Hoa Nội Vệ, giúp Võ Tắc Thiên tạo ra chứng cứ tru

sát tông thất Lý Đường và loại bỏ một số lực lượng phản đối mà không thể công khai xử phạt trừng trị. Nội vệ này có năng lực cực lớn.



Dương Phàm chỉ từ trong công văn phía quan lại xem được một số ghi chép có liên quan về Mai Hoa Nội Vệ đôi câu vài lời, nên cũng biết trang

phục cách ăn mặc, chức trách của bọn họ. Nhưng lúc nãy vừa thấy thấy

bông hoa mai ở giữa chân mày của tiểu tiên nữ đó, không biết vì sao hắn

nghĩ tới tổ chức thần bí này.



Lúc này lần lượt hai cái bóng người từ đầu tường lóe qua và hai tiếng “ Ma” của Mã Kiều đã kinh

động Võ Hầu đi tuần ra ban đêm, có người kêu to:



- Ai nửa đêm ra đường?



Xa xa có một ngọn đèn dầu loe lóe đi tới. Dương Phàm và Mã Kiều vừa

thấy không rảnh nói nhiều, lập tức giống như chim thú tản ra đi.



Hai người từ lâu đã quen đi lại trong phường này, một cọng cây ngọn cỏ, miếng ngói miếng gạch đều rõ như lòng bàn tay. Hai người đi một mạch,

đặc biệt tránh né đường lớn, chỉ chốc lát thì thoát khỏi Võ Hầu, chạy

tới chỗ gần hai người ở, giơ tay ra đưa cho nhau, lần lượt phân chia

tang vật rồi lách vào trong sân nhà mình.



Mã Kiều

nhanh chóng đi vào sân nhà mình, đứng nghiêm người, lén lút thập thò

nhìn xung quanh, từ trong ngực móc ra một món đồ. Món đồ này hơi tròn

mềm mềm, run rẩy mở ra, hình như là chiếc áo yếm bằng lụa.



Mã Kiều sờ vào, hít sâu ngửi một cái, lẩm bẩm:



- Thật là thơm! Nương tử Hoàng gia đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi mà còn mặc áo yếm đẹp như vậy, hì!



Mã Kiều nhét áo yếm của phụ nữ vào trong ngực, rón rén đi trên đất, vừa đẩy cửa, mẹ của gã quả nhiên để cửa cho gã. Mã Kiều lách người vào cửa, cài chốt, trong khe hở cửa lộ ra đường ánh sáng.



Lúc

đèn nhà Mã Kiều sáng lên, trong con hẻm nhỏ Dương Phàm ở quỷ dị lóe ra

một bóng người. Người đó đứng yên chốc lát, quan sát động tĩnh xung

quanh một chút, thấy trên con phố chữ thập lặng im không chút tiếng

động, liền bay vút qua, đi vào một một con hẻm khác.



Bóng người này nhanh thần kỳ, hơn nữa cực kỳ thông thuộc địa hình trong

phường. Trong mỗi con hẻm trên phố y thoắt ẩn thoắt hiện rất nhanh thì

về tới chỗ đầu tường lúc nãy Mã Kiều và Dương Phàm ngồi. Y cúi đầu ngửi

vết máu ở đầu tường, sau đó thì giống như tìm kiếm gì đó, bắt đầu lục

lọi xung quanh.



Một lát sau, người này xuất hiện bên cái guồng nước, cúi đầu nhìn xuống đất, lẩm bẩm nói:


Nữ thích kháchcầm kiếm ở tay, tinh thần thoải mái rất nhiều, tựa như kiếm là vật bảo đảm an toàn lớn nhất của cô.



Cô thở dài, vẻ đỏ ửng trên mặt dần dần mất đi, ngẩng lên nhìn kỹ Dương Phàm, tựa hồ có phát hiện, đột nhiên nói:



- Ngươi là tiểu.... tiểu.... mà ta gặp lúc nãy.



Dương Phàm cười nói:



- Là ta.



Trong mắt nữ thích khách lóe lên một chút hồ nghi, hỏi:



- Tại sao ngươi cứu ta?



Dương Phàm ngẩn ra, hỏi ngược lại:



- Tại sao? Cứu người... cũng cần lý do sao?



Nữ thích khách nhìn chằm chằm hắn nói:



- Cách ăn mặc này của ta, trên vai còn bị thương, ngươi nên nhìn ra ta

không phải người bình thường, ngươi là tên trộm đấy, không sợ ta gây

phiền phức cho ngươi sao?



Nữ thích khách hỏi như vậy,

cũng không phải cô không có tình người. Vụ án cô gây ra, thật sự là

không tầm thường chút nào. Có lẽ một người sẽ ra tay giúp đỡ một người

gặp nạn sắp chết nằm phủ phục bên đường, nhưng đối với một người xúc

phạm vương pháp, hắn còn dám khẳng khái tương trợ sao, càng huống hồ

người ra tay giúp đỡ là một tiểu tặc. Cô hỏi Dương Phàm lý do cứu cô,

đồng thời cũng không dám ở đây thêm một khắc nào nữa.



Dương Phàm do dự một chút, cũng không trả lời.



Trong mắt cô nương mơ hồ hiện lên một đường sát khí, lạnh lùng nói:



- Nói!



Dương Phàm ho hai tiếng giống như thiếu niên giữa phố bình thường bị người ta nói ra bí mật trong lòng, ngượng ngùng nói:



- Đây là phường Tu Văn, dưới gốc cây Du lớn, ngõ Tây tam khúc đường

Thập Tự phường Tu Văn của chúng ta có một hộ gia đình họ Tiêu, Tiêu gia

có con trai tên Thiên Nguyệt...



Nữ thích khách nghe tới đây thì vẻ mặt mờ mọt, kinh ngạc nói:



- Vấn đề này thì có liên quan gì với ta?