Say Mộng Giang Sơn

Chương 14 : Thiên tiên nữ hạ phàm

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Nhìn thấy thân ảnh đó bay vút lên đi tới, hai mắt Dương Phàm hơi híp

lại, . một đường tinh quang xuyên qua con ngươi bắn ra giống như một cặp tên nhọn vô hình nhìn chằm chằm bóng người bay như chim trong không

trung.



Sau đó hắn giật mình một cái, vì hắn nhìn thấy “người chim” đó rơi xuống.



Chẳng lẽ ánh mắt của mình lại có thể hóa thành mũi tên vô hình?



Dương Phàm kinh ngạc trước công năng đặc dị của mình. “Người chim” đó phịch rớt xuống lại đúngdưới tường sau lưng Mã Kiều.



Mã Kiều chỉ cảm thấy sau ót nổi gió, trong miệng theo bản băng làm động tác nuốt một cái, một nửa miếng cam vướng ở cổ họng của gã, Mã Kiều

đánh ợ một cái, nghiêng đầu nhìn xem, nghi ngờ hỏi:



- Kỳ quái, hình như có thứ gì? Sao ta đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua?



Dương Phàm không trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm mặt đất sau lưng Mã

Kiều, hai tay ấn lên mặt tường, mười ngón ta giương ra như móng chim

ưng, hai chân hơi cong vào trong, mu bàn chân của hai chân kẹp chắc mặt

tường. Nếu không phải nhờ sự che lấp của quần áo, hơn nữa sắc đêm tối

mờ, có lẽ người bên cạnh sẽ phát hiện cái mông của hắn đã hoàn toàn rời

khỏi mặt tường rồi.



Cả người hắn mỗi một tấc bắp thịt

đều căng ra, hắn bây giờ giống như con diều hâu móng vuốt sắc nhọn bám

vào vách đá, ánh mắt nhìn như vô hại đang sắc bén nhìn chằm chằm con mồi của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.



Bóng

người đó từ trên đất chậm rãi đứng lên. Thoạt nhìn y tuy từ trong không

trung thoắt cái rơi xuống, nhưng lúc rơi vẫn có chuẩn bị, cho nên không

có té gãy xương cốt.



Cả người Dương Phàm căng lên

nhưng dưới che đậy của bào phục, thì vẻ khác thường duy nhất chỉ có gò

má căng cứng và ánh mắt mở to của hắn. Nhưng biểu hiện như vậy thoạt

nhìn chỉ là ngẩn người, giống như sợ đến ngây ra. Người đi đêm đó cũng

chưa nhìn ra tình trạng đáng nghi gì ở hắn.



Mã Kiều

vốn chỉ là tùy tiện quay đầu nhìn, vừa xoay lại, đột nhiên phát hiện sau lưng xuất hiện một đôi mắt trong suốt. Gã giật mình kinh hãi mạnh mẽ

uốn cái cổ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, thắt lưng và cổ của gã đã xoay góc độ lớn nhất, chỉ cần xoay chút nữa đứt rời rồi.



Người từ không trung rơi xuống cả người mặc áo xanh, áo xanh và bóng đêm hoàn mỹ dung hợp một chỗ, giống như nước hòa vào nước, thuần túy một màu,

đến nỗi Mã Kiều trong lúc vội vã cả hình dáng của người đó cũng nhìn

không rõ. Chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ánh từ trong sắc đêm lững lờ

thong dong hiện lên.



- Ôi ma....


- Cô nương cô... là người trong quan phủ?



Dương Phàm đối với quan phủ có một loại chống đối bản năng. Nhưng tiểu

tiên nữ này không hề thấy kỳ lạ đối với sự đề phòng trong mắt bọn họ

Nhìn cách ăn mặc của hai người này, còn cái ngực căng phòng, rõ ràng

chính là hai tiểu tặc đi đêm, bọn họ thấy người trong quan phủ sinh lòng dè chừng, đó là chuyện đương nhiên.



Tiểu tiên nữ hừ một tiếng nói:



- Người đi đêm đó bị ta truy đuổi, có thể là ẩn núp hành tung. Các

ngươi lại ở chỗ này ăn trộm, chắc chắn nhìn thấy được y, mau nói, y chạy hướng nào? Bản quan bắt là giang dương đại đạo, không rảnh quan tâm đám tiểu tặc trộm chó trộm gà như ngươi!



Dương Phàm nói:



- Hai tiểu tặc chúng tôi làm gì có bản lĩnh giúp cô bắt đại tặc. Cô

nương ở đây chỉ lãng phí thêm chút thời gian thôi, tên trộm đó, cô muốn

đuổi cũng đuổi không kịp.



- Ngươi!



Tiểu tiên nữ dựng hàng lông mày kiếm lên nổi giận, Mã Kiều khẩn trương chỉ điểm nói:



- Chúng tôi lúc nãy nhìn thấy một người đi đêm, chạy dọc theo bức tường này.



Tiểu tiên nữ cười lạnh nói:



- Làm sao ta biết ngươi không phải đang gạt ta?



Miệng nói vậy nhưng thân hình vẫn là phi thân xẹt theo hướng đó, thích

khách đó bị thương, chỗ bay lên chắc chắn có vết máu lưu lại. Tiểu tiên

nữ ngửi mùi, biết Mã Kiều không có nói dối, thả người nhảy một cái liền

nhảy lên tường đất, men theo chỗ người đó mất tích trước đó chạy như

bay.



Mã Kiều nhìn về hướng tiểu tiên nữ biến mất, ngỡ ngàng nói:



- Tiểu Phàm, ngươi nói tiểu nương tử xinh đẹp đó thật sự là quan sao? Làm quan sao không bắt chúng ta nhỉ?



Dương Phàm nhìn về hướng guồng nước lộc cộc đó thật lâu, thấp giọng nói:



- Chỉ sợ... đúng thật sự là quan. Không bắt chúng ta, chỉ là cô ta không rảnh bận tâm tiểu tặc như chúng ta mà thôi.



Mã Kiều nói:



- Thật sự là quan! Quan của nha môn nào mà ăn mặc như thế chứ? Ta không làm phường đinh nữa mà đến nha môn làm việc cho cô ta, cho dù làm tôi

tới bung trà dâng nước cũng được!