Say Mộng Giang Sơn

Chương 13 : Hai huynh đệ ngồi trên tường

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


- Trẫm muốn sống đấy.



Võ hậu trầm giọng quát, tiểu

cung nữ ném thương liền bay người phóng ra ngoài. Tốc độ nhanh không

chậm kém thích khách, thân hình lóe lên hai cái, cô đã xuất hiện ở chỗ

thích khách trúng thương. Trên dọc đường cô đã bắt lấy mãnh thương mà

thích khách trở tay ném lại, nhanh nhẹn bay tới tiếp tục đuổi theo thích khách.



Một tiểu cung nữ khác vẫn lui về phía sau Võ

hậu, ấn lên cán quạt ở tay một cái. “Xoảng” một tiếng, mũi thương nhọn

hoắt đã tra vào cán quạt. Sứ mạng của cô là bảo vệ an toàn của Võ hậu,

nếu Võ hậu bị đâm, cho dù cửu tộc của thích khách bị diệt, cũng không

thể làm nên chuyện gì. Cho nên hai thị vệ phụ trách hộ vệ Võ hậu trước

giờ không cùng lúc rời khỏi Võ hậu.



Binh tào tham quân sự Ô Hữu Đạo đang trực đêm đó nghiêng ngả chạy tới, chưa tới một trượng liền “phịch phịch” một tiếng tê liệt quỳ xuống đất. Cái đầu nặng nề dập xuống, nơp nớp lo sợ nói:



- Thần hộ giá chậm! Thái hậu thứ tội!



Lúc này lông chim bay lượn đầy trời tung bay như tuyết trắng, xoay múa lên.



Võ Tắc Thiên không có liếc nhìn y, chỉ hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:



- Tối nay nhất vệ nào trực cấm cung? Người nào thống quân?



Thượng Quan Uyển Nhi hạ thấp người nói:



- Vũ lâm hữu trung lang tướng Vương Như Phong!



- Toàn bộ quân tốt hữu vệ trực tối đày đi biên ải Doanh Châu. Từ Vương

Như Phong trở xuống, toàn bộ tướng tá tống vào tù tra xét. Vũ lâm vệ đại tướng quân Tuyền Hiến Thành ngày mai ở điện Hàm Nguyên gặp trẫm! Chuyện này không được truyền ra ngoài, ai dám làm loạn cắt lưỡi, giết không

tha!



Võ Tắc Thiên căn dặn xong, liền phẩy tay áo bỏ đi.



Võ công của thích khách rất cao minh, đặc biệt là thân pháp mơ hồ quỷ

mị khiến người ta kinh hãi. Hơn nữa hoàng cung đại nội được cảnh giới

nghiêm mật nhất ở trong cung, bởi vìhoàng cung đại nội chính là nơi ở

của Đế hậu, là nơi duy nhất họ có thể bỏ mặt nạ thả lỏng nghĩ nơi. Ai mà bố trí trọng binh khắp nơi từng ngọn cây cọng cỏ trong nhà mình chứ.



Ngoài chặt trong lỏng, phòng ngự chủ yếu của hoàng cung bố trí ở bên ngoài.



Đế cung chín tầng lớp, cung điện cao chọc trời, nội ngoại cung tương

trong vòng trăm trượng không có một gốc cây, cả ngọn cỏ nào. Người không phải chim, làm sao vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng trống trải mà

không bị người ta phát hiện chứ? Bao bọc bên ngoài hoàng thành ba bước

một trạm năm bước một gác, đều là thị vệ đại nội tinh minh can luyện,

thích khách làm sao có thể không chút tiếng động mà qua được?



Thích khách có thể ở trước mặt bà quát tháo không xem ai ra gì. Càng lạ là, y làm thế nào có thể xuất hiện trước mặt bà?



Giải thích duy nhất chỉ có một, trong cung có người tiếp ứng!


- Ngon, quả nhiên ngon!



Dương Phàm không đồng ý nói:



- Cam này còn chưa chín, có chút chua, ta không thích ăn, hai cái này cho ngươi đó.



Mã Kiều nói:



- Nếu ngươi không ăn thì nói sớm đi, sao lột ra rồi.



Vừa giận dỗi, vừa nhận lấy cam trong tay Dương Phàm.



Loại người nhí nhố như bọn họ, cơ hội ăn được quả cam không nhiều. Tuy

sau này cam quýt có số lượng lớn trên thị trường nhưng giá cả vẫn hết

sức đắt đỏ, vẫn không phải thứ bọn họ có thể mua được, hoặc là nói không nở bỏ tiền đi hưởng thụ loại xa xỉ phẩm này.



Lúc này

cam quýt còn chưa có số lượng lớn trên thị trường, trong thành Lạc Dương có thể ăn được cam quýt là hoàng thất và quan viên, tiếp theo đó là

thân sĩ và thương nhân có tiền, những tiểu dân như bọn họ không có lộc

ăn loại quả này.



Dương Phàm cũng không phải không

thích ăn cam, chỉ là hắn biết Mã Kiều tuy có chút tật xấu trộm vặt móc

túi, nhưng là người chí hiếu. Quả cam mà gã để lại nhất định là muốn

mang về hiếu kính mẹ. Lúc nãy cho gã nữa quả cam, gã cũng không nỡ ăn,

tất nhiên cũng muốn hiếu kính mẫu thân. Cho nên mới kêu không thích ăn

camđể Mã Kiều cũng có thể nếm thử mùi vị của quả cam.



Mã Kiều chí hiếu, hiếu tới mức độ Dương Phàm không thể tưởng tượng nổi.

Cha của Mã Kiều tên Mã Lạc, vì trong cái tên này có chữ “lạc” cho nên Mã Kiều trước giờ chưa bao giờ cười. Chính lúc nãy, gã muốn cười, thì hừ

hừ hai tiếng tỏ ý cười. Tuy người khác nghe cổ quái, nhưng gã từ nhỏ

dùng loại này thay cho tỏ ý vui mừng, làm tới mức rất tự nhiên.



Tục danh của cha tất nhiên là phải tránh, nhưng tránh tới mức như vậy

thì không thể tưởng tượng được, Dương Phàm thấy mà chán ngán. Tuy vậy

nhưng hắn cũng rất tôn trọng hành vi hiếu tâm như vậy. Thậm chí Mã Kiều

còn có mẹ có thể hiếu kính, còn hắn thì sao?



Dương

Phàm ngẩng đầu, vọng nhìn bầu trời thần bí, sâu kín phát ra một tiếng

thở dài: Muốn nuôi dưỡng mà người thân không đợi! Có một sự tiếc nuối,

là mãi mãi cũng không thể bù đắp được



Dương Phàm còn

đang cảm khái bỗng nhiên phát hiện trong bầu trời xuất hiện một cảnh

tượng kỳ dị. Giữa các vì sao, có một đường bóng đen lưng mang trường

kiếm, tay áo bồng bềnh, giống như con chim to giương cánh đang muốn

xuyên qua bầu trời.