Say Mộng Giang Sơn

Chương 12 : Tiểu cung nữ hầu quạt

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Bóng người màu xanh nhạt cuốn tới như một cỗ xe gió, nghiền nát những

hóa mẫu đơn diễm lệ phú quý tạo thành một trận mưa cánh hoa, khiến cho

thân hình hắn cũng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện. Khi hết đà, hắn lại lẩn

xuống dưới những bụi hoa. Khi bảy tám thanh hoành đao đâm vào lùm hoa,

thì ở bên dưới hắn đã kịp thối lui, nhanh nhạy như một con mãng xà linh

hoạt, rồi lại xuất hiện ở bên ngoài vòng vây, cách đó ba trượng.



- A!



Những tiếng kêu thảm thiết dồn dập vang lên, đám thị vệ đứng hàng đầu ở nơi mà tên thích khách mới lộn nhào qua đồng loạt bật lên tiếng kêu đau đớn. Bọn họ, người thì bị đứt mất ngón trỏ, người thì bị thích khách

cứa rách cổ tay, máu tươi ròng ròng chảy xuống, lẩn khuất xuống lùm hoa

cùng với ngón tay bị chặt đứt. Người thì không còn nắm giữ nổi thanh

hoành đao trong tay nữa, đao đã tuột khỏi tay rơi xuống, kế đến chỉ thấy một đường máu, hiện lên huyền ảo dưới ánh đèn.



Các

cung nữ thất kinh hoảng hốt, những ngọn đèn trên tay giống như bị cuồng

phong thổi lay, thoắt sáng thoắt tối phản chiếu gương mặt của Võ hậu.

Bọn họ không dám bỏ chạy, cũng không thể bỏ chạy, chỉ có điều là bản

năng khi hoảng sợ, khiến bọn họ không thể tự chủ mà có những hành động

né tránh, chạy trốn. Vì thế khiến cho ánh đèn trở nên mơ hồ, chập chờn,

mà ánh đèn tranh tối tranh sáng như thế, càng khiến cho bầu không khí

trở nên nguy cấp kỳ bí khác thường.



- Tất cả đứng cho vững, giơ cao đèn lồng lên!



Tuy Thượng Quan Uyển Nhi không biết võ công, nhưng lòng can đảm thì

không thua kém gì bậc nam nhi. Một tiếng hét của nàng, đã chế ngự được

những cung nữ đang hoảng hốt sợ hãi kia, đoạn nàng tiến nhanh lên một

bước, đỡ lấy Võ hậu, lúc này chân đã muốn đứng không vững.



Bàn tay của Võ Tắc Thiên đang run lên, những sợi tóc đen nhánh như mặc

ngọc đang nhè nhẹ rung lên, mặt mày xanh tái mét. Không phải vì bà ta sợ hãi, mà vì bà ta đang nổi giận: nổi giận vì có người dám cả gan ám sát

bà ta!



Thiên hạ Đại Đường ngày nay, lại có người dám

ám sát bà ta, Thánh Mẫu Thần Hoàng Võ Thái hậu! Vừa mới nhận được tin

báo Trương Tự Minh phản bội, lại có người dám đến ám sát bà ta!



Võ Tắc Thiên uy nghiêm quát:



- Trẫm muốn sống đấy! Trẫm muốn xem xem, trong thiên hạ này, kẻ nào dám to gan đến vậy!



Dư chấn của tiếng quát khiến những hạt chân châu tròn trặn trước trán bà ta cũng khe khẽ lay động.



Đúng vào lúc này, cái bóng người mới thối lui hồi nãy lại đột nhiên

búng tới. Thừa lúc đám thị vệ hàng đầu đang đau đớn gục ngã, đám thị vệ


Tên thích khách hoàn toàn bị bất ngờ, hắn không đời nào có thể ngờ rằng hộ vệ mạnh nhất của Võ Tắc Thiên lại là hai

tiểu cung nữ hầu quạt này. Lúc này hắn mới để ý đến bộ dạng của hai tiểu cung nữ.



Hai tiểu cung nữ, một người mày liễu cong cong, mềm mại như cầu vồng.



Người còn lại sở hữu đôi mày kiếm, vừa đen vừa sáng, có phần anh tuấn hơn đại đa số nữ nhi.



Giữa hai đầu chân mày của hai tiểu cung nữ đều vẽ hình hoa mai năm

cánh, ngụ ý người đẹp hơn hoa. Thế nhưng, cây thương trong tay các nàng

ấy thì không đẹp chút nào, thương như linh xà thổ tín, không nhát nào là không nhắm vào những điểm yếu trên người thích khách, chỉ cần để trúng

một nhất, thì tên thích khách tất sẽ phải chịu trận tại chỗ trong đêm

nay. Thích khách không thể không từ bỏ mục tiêu Võ Tắc Thiên, chuyển

sang quyết đấu với hai tiểu cung nữ.



Do vì đánh bất

ngờ, nên thích khách bị mất đi ưu thế, rơi vào thế trống đỡ, đành phải

thối lui từng bước. Những tiếng leng keng không ngớt vang lên, những đốm lửa lóe lên giữa màn đêm. Tất cả mọi người có mặt, đến tận lúc này mới

phát hiện ra một điều: đến thời điểm này, đến khi phải giao đấu với hai

tiểu cung nữ, thì binh khí của tên thích khách mới lần đầu tiên có sự va chạm với binh khí của đối thủ!



Còn trước đó, khi tên

thích khách giao chiến cũng những người khác, binh khí của hắn chưa chạm vào binh khí của đối thủ thì đã biến chiêu thành đâm. Từ đầu đến cuối,

binh khí của đám thị vệ đều chưa từng chạm vào kiếm của hắn qua.



Giao đấu năm hiệp, chỉ năm hiệp, tên thích khách đột nhiên búng người

nhảy lên, nhắm về hướng những lùm hoa đã bị hắn giẫm nát lúc vào, thân

hình thoắt một cái, lại thoắt một cái, đã xuất hiện ở phía ngoài cách đó mười trượng.



Vừa giao đấu với nhau, tên thích khách

đã phát hiện ra là võ công của hai thị nữ hầu quạt bên cạnh Võ hậu hết

sức cao cường, hai người bọn họ cùng ra tay, hắn không có chút cơ hội

thắng nào. Những giáp sỹ khác cũng đã kịp khép chặt vòng vây, nếu còn

không chạy cho nhanh, nhất định hắn sẽ bị bắt lại, cho nên nhanh chóng

lắc mình rời đi.



Nhưng, tốc độ của hắn dù nhanh, cũng

không nhanh được hơn tốc độ của mũi tên. Trong khoảnh khắc hắn lắc mình

lao đi, một tiểu cung nữ đã kịp ném theo cây trường thương trong tay

nàng. Cây trường thương mảnh mai như thân dương liễu dường như biến

thành một mũi tên khổng lồ, đuổi theo bóng hình như sương khói của tên

thích khách, đâm xuyên qua bả vai hắn.



Tên thích khách “hự” lên một tiếng, dùng tay rút cây trường thương trên vai ra, ném trả lại phía sau, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện một cái thì đã biến mất.