Say Mộng Giang Sơn

Chương 150 : Sự hiểu lầm tuyệt đẹp

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Dương Phàm tận lực suy nghĩ, không khỏi hơi thất thần, khi Thượng Quan

Uyển Nhi hỏi chuyện, ánh mắt hắn vẫn còn mơ màng, cho tới khi nàng nói

đến một nửa câu này, hắn mới tỉnh lại, vội vàng thi lễ:



- Thuộc hạ Dương Phàm, bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!



Hắn thi lễ, vội vàng cuống quít mà quên mất đang ôm đại kích trong lòng,

đại kích nhoáng lên một cái, ngả ra ngoài, Dương Phàm vội vàng bắt được. Thượng Quan Uyển Nhi hơi buồn cười, khóe miệng cong lên, vui vẻ hỏi:



- Được rồi, quả nhiên là ngươi, sao ngươi lại ở đây?



- Tại hạ vốn là vào Kim Ngô Vệ, làm Hỏa Trưởng, nhưng mới được ba ngày đã bị điều ra trận.



Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:



- Rất tốt! Từ bây giờ, khi nào rảnh ta có thể lãnh giáo một chút công phu đá cầu của ngươi rồi.



Dương Phàm cười cười:



- Thuật đá cầu của Thượng Quan Đãi Chiếu thật cao minh, tại hạ cũng mong được lĩnh giáo!



Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, rảo bước vào trong điện, trong lòng hơi mơ

hồ có cảm giác cổ quái, quay lại liếc Dương Phàm một cái, thấy thần thái hắn vẫn như thường, cũng không có dị trạng gì, nhưng cảm giác kỳ quái

trong lòng mình vẫn không xóa đi được, nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Dương Phàm lòng trầm tư, ánh mắt có chút nguy hiểm, Thượng Quan Uyển Nhi đã cảm thấy, nhưng lại không đoán ra được vẻ mặt đó là có ý gì.



...



Võ hậu lâm triều nghe chính sự, phải tới giờ ngọ mới nghỉ, sau đó dùng

cơm, sau đó đến điện Võ Thành, sau khi ngủ trưa sẽ tự mình tiếp kiến vài vị đại thần quan trọng bàn chuyện quân cơ, xử lý các loại tấu chương.

Cho nên cả buổi sáng, Thượng Quan Uyển Nhi là chủ nhân của điện Võ

Thành.



Thời gian sau đó, Dương Phàm vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trông mong nhìn vào trong điện, đáng tiếc, nàng vẫn không quay ra. Mà cho dù

nàng có ra, trừ khi đối phương chủ động bắt chuyện cùng hắn, hắn cũng

không thể đến gần. Mắt thấy người duy nhất biết chuyện đang ở trước mắt, nhưng hắn cũng vô kế khả thi. Cảm giác này thực sự khó chịu.



Dương Phàm đứng đó suy nghĩ miên man: khi nào thì nàng ra khỏi điện Võ Thành, tỷ như khi Võ hậu truyền chỉ, đợi tới khi nàng rời đi, ta sẽ tìm một cơ hội theo sau. Ha ha ha…



Không được! Nơi này là điện Võ Thành,

phạm vi hoạt động của ta chỉ có trong ba cái sân này, nếu nàng đi ra
do mang tội, hay muốn biện hộ cho hắn vô tội. Bỗng nhiên nàng nhớ đến

buổi sáng, khi mới thấy Dương Phàm, ánh mắt hắn có gì đó khác thường

“Khó trách khi đó cảm thấy hắn có gì hơi không đúng mà…”



Đột

nhiên nàng lại nghĩ đến cái ôm chắc chắn có lực kia của Dương Phàm trên

sân cầu, lòng nàng lại càng loạn hơn, lòng bàn tay non mịm đã ướt đẫm mồ hôi. Trách hắn? Có vẻ không ổn. Trừng phạt hắn? Rất không có đạo lý.

Nhưng cứ thản nhiên buông tha hắn như vậy lại có chút không cam lòng…



Tâm Uyển Nhi càng lúc càng loạn, bước chân cung đình luôn tao nhã cũng loạn dần, cuối cùng thành ra đi hơi bải.



Trên phố có một thoại bản, tên “Thiên chú định” , là một chuyện du hiệp xưa, có vị du hiệp theo dõi một thần thâu, xông vào một trang viện, trùng

hợp đúng lúc thiên kim tiểu thư kia đang tắm. Kết quả, du hiệp thành

tình lang của vị thiên kim tiểu thư kia, còn thần thâu nọ bị đuổi giết

chí tử. Khi sắp chết, thần thâu nghĩ trăm lần vẫn không biết được, cùng

một tao ngộ, dựa vào cái gì mà đại ngỗ khác nhau một trời một vực? Có

người một câu nói toạc cả thiên cơ “Ai bảo ngươi ngày thường là kẻ đầu

trâu mặt ngựa?”



Hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi cũng chính là bộ

dáng này, tư thế oai hùng và ngoại hình tuấn lãng của Dương Phàm trên

sân bóng đã sớm để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Uyển Nhi, mà cái ôm

trên sân bóng đó của hắn lại càng khiến cho nàng nghĩ vẩn vơ suốt đêm

đông, cho nên khi phát hiện hắn đang nhìn trộm mình, phản ứng đầu tiên

của nàng là vừa thẹn vừa rối, tâm hoảng ý loạn. Nếu đổi lại là một người khác dám nhìn chằm chằm vào mông Thượng Quan Đại tiểu thư xem? Sớm móc

hai tròng mắt của ngươi ra rồi!



Rốt cuộc cũng tới Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cứ đi như thế, nàng lo mình

sẽ bước loạn mà trượt chân.



Sử quán ở phía tây Trung thư tỉnh,

hai cửa nha môn cách nhau không xa, nhưng sự náo nhiệt lại khác hẳn. Nha môn Trung thư tỉnh ra ra vào vào, dòng người kéo dài không dứt, còn

trước cửa Sứ quán lại có thể giăng lưới bắt chim, một chút động tĩnh

cũng không có.



Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước chân, lòng vẫn loạn không thôi, càng muốn giữ bình tĩnh lại càng hít thở không thông, tâm

hoảng ý loạn né tránh ánh mắt của Dương Phàm, ra lệnh:



- Các ngươi… đưa hồ sơ vào trong Thiên điện đi.