Say Mộng Giang Sơn

Chương 151 : Mắng Quan phu tử

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Trong chính điện yên tĩnh có bảy tám vị học sĩ đang ngồi. Các vị học sĩ

đó, già nhất đã gần bảy mươi, trẻ nhất cũng có một vị xem ra cũng chừng

bốn sáu bốn bảy tuổi, trên điện bày hơn mười bàn, trước mỗi bàn có một

cái bồ đoàn, trên đó có các văn phong tứ bào sách các loại, bên cạnh còn có một cái chum lớn, bên trong dựng rất nhiều quyển trục. Vào trong

điện mùi mặc hương liền xộc đến.



Bảy tám vị học sĩ kia là phụ

trách tu sử, chế cáo, tổng kết văn chương của các quan viên, công việc

của bọn họ tương đối nhẹ, đại sự trong vài năn, viết lại cũng chỉ gần

ngàn chữ, cho nên bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ viết chữ, vẽ tranh, ngẫu nhiên kiếm thêm chút bút phí cải thiện cuộc sống, thì

cũng tập trung một chỗ cùng làm thơ làm phú, tự mình cười thưởng thức.



Lúc này, bọn họ đang xúm trước một cái bàn, rung đùi đắc ý ngâm nga, Thượng Quan Uyển Nhi vừa đến, vài tiểu nội thị hầu hạ trong điện thấy nàng,

vội vàng tiến lên thi lễ:



- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!



- A! Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây!



Mấy vị văn sĩ kia thấy nàng tiến vào, đều chạy ra đón. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng, sắc mặt giãn ra, cười nói:



- Mấy vị học sĩ lại có tác phẩm tâm đắc nào sao?



Một vị học sĩ tầm năm mươi tuổi vuốt chòm râu cười ha ha:



- Thượng Quan Đãi Chiếu đến vừa lúc. Quan lão vừa mới viết được một bài

thơ hay, đang muốn nhờ Thượng Quan Đãi Chiếu đánh giá một phen!



Quan lão chính là vị học sĩ lớn tuổi nhất, người này tên Quan Dật, năm nay

đã sáu mươi bảy, vì nhiều kinh nghiệm nhất, nên vừa thấy Thượng Quan

Uyển Nhi, cũng chỉ có ông ta là có thể lên mặt ngồi nguyên chứ không

phải đứng lên đón. Nghe vị học sĩ kia thổi phồng, Quan Dật cười ha hả,

dương dương tự đắc vừa muốn đi lấy bài thơ vừa viết, một vị học sĩ gần

đó đã cầm lên.



Vị học sĩ này cầm bài thơ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:



- Trương mỗ thay mặt Quan lão đọc một lần, nhờ Quan đại đánh giá!



Vị học sĩ này tên Trương Lượng, cũng là một học sĩ của Sử quán. Lúc này, cầm bài thơ, rung đùi đắc ý nói:



- - Tảo triều khai tử điện



Giai khí trục thanh thần



Bắc khuyết hoa tinh tại



Đông phương tự cảnh tân



Ảnh liên hương vụ hợp
Ngón tay Quan phu tử phát run, mặt mày tím bầm, chỉ Dương Phàm:



- Ngươi…



Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, lạnh lùng nói:



- Văn võ chi đạo là gốc rễ của trị quốc an bang. Thi văn chỉ là một trò

chơi của văn đạo. Vừa không thể khởi công dựng một công trình thủy lợi,

phát triển nông canh, khiến cho dân chúng cơm no áo ấm, cũng không thể

khiến cho nước giàu binh mạnh đền đáp quốc gia, cứu cả thiên hạ, chỉ là

một thứ để cho người ta dưỡng thân dưỡng tâm, dựa vào cái gì mà kiêu

ngạo như thế?



Thi văn biểu hiện cho văn đạo, đánh cầu tượng trưng cho võ đạo. Đánh cầu có thể cường thân kiện thể, huấn luyện cưỡi ngựa

bắn cung, bình thường là trò tiêu khiến cho người ta vui vẻ, khi chiến

tranh cũng có trọng dụng, so với thi văn của ông có kém gì? Nếu thật

muốn tính toán ra, thì thi văn của ông đó, cũng chỉ có các sĩ tử ba năm, rung đùi đắc ý, tự đắc tự khen – đánh cầu của ta, vương công quý tộc,

sĩ tử văn nhân, lê dân bách tính, tiểu thương tiểu phu, ai cũng có thể

chơi. So được sao?



Thi văn của ông, vắt hết óc, nghiền ngẫm từng

chữ một, dưỡng ra một đám người tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân

biệt được, đá cầu của ta có thể cường kiện khí lực, có thể huấn luyện

cưỡi ngựa bắn cung, bảo vệ quốc gia. So được sao? Cách Sử quán không xa

là Trung thư tỉnh, bên trong đó, chư vị tướng công, trăm công ngàn việc, bận bịu vất vả với đại sự thiên hạ, có người nào là dựa vào thi văn vô

dụng của ông?



- Ngươi.. ngươi…



Quan phu tử tức giận đến sa sầm hai mắt.



Dương Phàm không để ý đến ông ta nữa, cười hì hì thi lễ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:



- Thượng Quan Đãi Chiếu, tại hạ còn có nhiệm vụ, nếu không có gì chỉ bảo, tại hạ quay về điện Võ Thành trực đây.



- Ngươi… đi đi!



Hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi hơi sáng lên, nàng thực không nghĩ đến hắn có

thể nói ra những lời như vậy, lại có được kiến thức như vậy, vốn tưởng

trong đầu Dương Phàm không có nổi một vết mực (không được học hành).

Dương Phàm mỉm cười vái chào, xoay người liền đi.



Đằng sau, Quan

phu tử thấy hắn vừa đi, tức giận gọi đứng lại. Nhưng không ngờ vì ngồi

đã lâu, hai chân huyết khí không lưu, đột nhiên đứng lên, chân tê tê,

đầu thiếu máu, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã ra đằng sau, Trương Lương

vội vàng đỡ lấy, hô to:



- Lão học sĩ, người làm sao vậy?