Say Mộng Giang Sơn

Chương 152 : Trong lòng xao xuyến

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Người bình thường bị tức một chút thì không sao. Nhưng quan phu tử tuổi

cao sức yếu, sức khỏe vốn rất kém nên bị thế liền ngất ngay tại chỗ.

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lệnh cho tiểu nội thi đi mời ngự y. Tiểu

nội thị tức giận lão già kia cố tình lên mặt, không coi ai ra gì nên

trên đường còn cố tình chần chừ một chút.



Viên Ngự y dùng kim châm cứu Quan phu tử tỉnh dậy, sau khi hỏi han một lúc liền vuốt râu, rung đùi đắc ý:



- Lần này học sĩ bị ngất thật ra lại là chuyện may.



Đám học sĩ nghe thấy vậy thì kinh ngạc, vội vàng hỏi nguyên nhân.



Vị Ngự y liền nói:



- Do học sĩ đã cao tuổi, lại ngồi nhiều ít vận động khiến cho thận hư,

máu huyết không thông. Nếu cứ như vậy thì không lâu nữa sẽ thành mối họa lớn. Chỉ cần hơi tức giận một chút sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Mà học

sĩ không biết tới chuyện này, chẳng phải là nguy hiểm hay sao? Hôm nay

mặc dù ngất đi, nhưng sau khi khám, lão phu phát hiện ra căn bệnh tiềm

ẩn trên người học sĩ. Nếu điều dưỡng sớm thì đúng là nhân họa mà có

phúc.



Thượng Quan Uyển Nhi liền hỏi:



- Vậy Quan học sĩ nên làm như thế nào?



Viên Ngự y liền ói:



- Từ nay về sau, học sĩ phải tu thân dưỡng tính không để xảy ra tức giận

quá lớn. Cũng không nên làm những chuyện vất vả. Lão phu kê cho học sĩ

mấy thang thuốc về nhà uống để điều dưỡng. Một thời gian nữa sẽ lại khám để xem tình hình hồi phục thế nào.



Bệnh mà vị ngự y đó nói thật

ra chính là chứng bệnh xuất hiện não. Có điều theo lý luận Đông y mà

nói. Vị học sĩ Trương Lượng nghe nói Quan học sĩ bị bệnh nặng như vậy

thì mừng thầm:"lão già này ỷ vào tuổi cao nên chuyện gì cũng dám làm.

Ngay cả chuyện ngâm thơ làm phú, mọi người cũng còn phải theo ý của lão. Chức của lão cũng cao nhất, bổng lộc cũng nhiều nhất. Lần này, cuối

cùng thì lão cũng phải cút."



Trương học sĩ vui mừng như vậy nhưng nét mặt lại tỏ ra kinh hãi:



- Bình tình của học sĩ có nghiêm trọng không? Ôi! Lâm học sĩ! Phiền ngài

đi tìm một chiếc xe chờ ở ngoài cửa Minh Đức. Ta và mấy vị khác sẽ chăm

sóc Quan học sĩ, và đưa Quan học sĩ ra.



Lâm Hi Minh ít tuổi nhất

cho nên chuyện này phải do y làm. Vì vậy mà y không nói nhiều, nhanh

chóng đi thu xếp xe. Thượng Quan Uyển Nhi để ý mấy vị học sĩ giúp Quan


Nàng ước lượng lúc này, mẫu hậu đã bãi triều liền nhanh chóng đi tới điện Vũ Thành. Sau khi bước vào sân, hỏi tên lính mới biết mẫu hậu còn chưa

tới, vì vậy mà nàng thong thả đi vào trong khoảng sân thứ ba. Chưa tới

cửa điện, nàng liền thấy Dương Phàm đang đứng đó. Thái Bình công chúa

lập tức đi tới.



- Bái kiến công chúa điện hạ.



Hai

hàng vệ sĩ lập tức khom người thi lễ với Thái Bình công chúa. Thái Bình

công chúa chắp tay sau đít, nghiêng đầu cười cười nhìn Dương Phàm. Mãi

cho tới khi Dương Phàm ngây người, nàng mới cười hỏi:



- Ngươi làm thế nào mà được điều tới điện Vũ Thành? Ta nhớ ngươi phải tới chỗ khác cơ mà?



Dương Phàm kinh ngạc nói:



- Làm sao mà điện hạ biết ty chức tới đâu làm nhiệm vụ? Ty chức nhớ chưa từng nói với điện hạ.



- À! Ta...vô tình nghe người ta nói tới.



Thái Bình công chúa biết mình lỡ miệng liền khoát tay, nói lảng sang chuyện khác:



- Làm ở điện Vũ Thành có vất vả không?



Dương Phàm nói;



- Rất tốt! Thật ra ngoại trừ việc ở đây có nhiều quy tác ra thì cũng không tệ lắm.



Thái Bình công chúa gật đầu nói:



- Ừm! Ngươi thay phiên như thế nào nói cho ta nghe. Hôm nào nhân lúc

ngươi không trực, bổn cung tới đây cũng ngươi phân rõ thắng bại. Bổn

cung vẫn chưa phục lắm.



Dương Phàm cười nói:



- Công chúa

có lệnh, Dương Phàm sẽ tuân theo. Nhưng thuật đá cầu của công chúa và

thượng quan Đái Chiếu phải nói là khiến cho Dương Phàm hết sức bội phục.



- A?



Thái Bình nghe nói vậy thì hứng trí, mỉm cười nói:



- Trong đại nội này từ tước tới nay thuật đá câu của bổn cung và Uyển nhi là cao nhất. Có điều hai chúng ta vẫn chưa đọ xem ai cao ai thấp. Ngươi là một cao thủ hãy thử nói xem bổn cung và Uyển nhi ai đá cầu giỏi hơn?