Say Mộng Giang Sơn

Chương 153 : Người con gái khác biệt

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới bước ra cửa thì thấy Thái Bình

công chúa đáng đứng đối diện với Dương Phàm mà cười rất tươi. Do Dương

Phàm quay lưng lại cho nên nàng không thể nhìn thấy được nét mặt của

hắn. Tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể tưởng tượng được bất cứ

người nào đứng trước mặt một người con gái xinh xắn như vậy cũng phải

cười rất tươi.



Không biết vì sao mà Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác hơi khó chịu.



Dương Phàm đứng quay lưng về phía Thượng Quan Uyển Nhi mà nói:



- Ngày đó tại hạ đá cầu ở đại nội đã có cảm giác kỹ thuật đá cầu của công chúa điện hạ rất cao. Thời gian tại hạ tiếp xúc với đá cầu mặc dù ngắn

nhưng cũng đã được chứng kiến rất nhiều cao thủ đá cầu. Đối với những

cao thủ đó thì công chúa điện hạ có thể coi...



Thái Bình công

chúa đứng quay về phía đại điện cho nên có thể thấy được Thượng Quan

Uyển Nhi đi ra. Một tia sáng như chợt lóe lên trong mắt nàng, đồng thời

cũng nở nụ cười hơi đắc ý. Nàng và Thượng Quan Uyển Nhi đều biết đá cầu, có điều cả hai chưa bao giờ xác định ai cao ai thấp. Cho tới nay, cả

hai đều nổi danh. Nhưng bây giờ, Dương Phàm được công nhận là cao thủ đá cầu số một. Nếu Dương Phàm nói rằng nàng đá cầu tốt hơn Uyển Nhi thì

chắc chắn là như vậy.



Nàng tự tin kỹ thuật đá cầu của mình không

hề kém Thượng Quan Uyển Nhi. Hơn nữa, nàng hỏi như vậy, cho dù Dương

Phàm có thế nào cũng phải thừa nhận rằng kỹ thuật của Thái Bình công

chúa cao hơn. Mà đúng lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi lại đứng sau lưng

Dương Phàm, tới khi hắn phát hiện ra thì mọi chuyện lại càng trở nên thú vị.



Ai ngờ Dương Phàm vô cùng thông minh. Thượng Quan Uyển Nhi

đi ra cũng không che giấu bước chân của mình. Huống chi, nàng không biết võ công nên cũng không thể che giấu được Dương Phàm. Dương Phàm nghe

thấy tiếng bước chân sau lưng, lại nhìn thấy ánh mắt nghịch ngợm đắc ý

của Thái Bình công chúa thì làm sao mà không biết Thượng Quan Uyển Nhi

đi ra.



Sắc mặt của Dương Phàm vẫn thản nhiên, nói tiếp:



- Trong số những cao thủ đá cầu mà ta biết thì công chúa điện hạ có thể coi...đứng thứ hai.



- Cái gì?



Thái Bình công chúa cứng người, nhìn Dương Phàm xem mình có nghe nhầm không rồi hỏi lại;



- Thứ hai?



- Đúng vậy.



Sắc mặt Thái Bình công chúa trở nên nghiêm nghị, lên tiếng:



- Vậy số một là ai?



Dương Phàm nói:
Vũ Thành, làm gì có cơ hội mà chọc ghẹo nữ nhân?



Tiểu Man trầm ngâm nói:



- Cái...này...thật ra không phải...



Cao Oánh cười nói:



- Vậy thì thôi. Hắn... A...



Cao Oánh đang cười nói, quay đầu lại nhìn trận đấu thì thấy nó đã dừng.



Dương Phàm đi ra khỏi sân muốn nghỉ một lát. Cùng đi với hắn còn có Thượng

Quan Đãi chiếu. Cả hai người đi tới tảng đá bên cạnh sân. Dương Phàm cầm lấy một cái bồ đoàn, dùng tay áo phủi phủi rồi nho nhã làm một động tác mời.



Thượng Quan đãi chiếu thản nhiên cầm lấy rồi ngồi xuống.

Dương Phàm cũng nhặt một cái bồ đoàn rồi ngồi bên. Cả hai người cười

cười nói nói với nhau. Ngoại trừ Thái Bình công chúa ra thì Thượng Quan

Đãi chiếu có khi nào tươi cười với người khác như vậy? Chưa nói đối

phương còn là một người đàn ông có địa vị kém nàng tới cả vạn dặm. Cảnh

tượng này khiến cho Cao Oánh phải ngây người.



Tạ Mộc Văn thấy vậy thì lẩm bẩm:



- Ta tưởng hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngờ mục tiêu lại cao đến vậy. Hắn lại dám thịt cả Thượng Quan đãi chiếu.



Cao Oánh trở nên ủ rũ:



- Hóa ra hắn thích Thượng Quan đãi chiếu. Cái này đúng là thảm. Nếu hắn

thích người khác thì ta còn có cơ hội. Nhưng là Thượng Quan đãi chiếu

thì ai mà dám tới tranh.



Tạ Mộc Văn ngạc nhiên nói:



- Không phải đâu.! Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gả cho hắn cơ mà.



Cao Oánh lên tiếng:



- Đó là vì hắn không có ý thích ta.



Tạ Mộc Văn liền nói:



- Đấy là sự may mắn của ngươi. Hừ! Ta thấy hắn ăn trong bát nhưng lại đi nhìn trong nồi.



Cao Oánh nói một cách bất đắc dĩ:



- Người không phong lưu thì đúng là uổng phí. Hiện tại phong lưu, sau này về với ngươi sẽ trở thành một người thú vị, hiểu cách dỗ dành ngươi.

Chẳng lẽ ngươi thích cái loại nhà nho nghèo khô khan hay sao?



Tạ Mộc Văn nghe thấy vậy thì không biết nói gì nữa.