Say Mộng Giang Sơn
Chương 154 : Gió xuân phiền muộn
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Từ khi phát hiện "Dương Phàm có ý đối với mình" Thượng Quan Uyển Nhi hết sức ngây ngất. Chỉ cần vài ngày không gặp hắn là cảm giác khó chịu.
Cũng may, Dương Phàm cũng không có hành động đeo đuổi nào khác khiến cho cảm xúc của Thượng Quan Uyển Nhi mới từ từ được điều chỉnh lại.
Tới lúc này, Uyển Nhi cũng cảm thấy thoải mái hơn, khi gặp Dương Phàm cũng
không hoảng hốt trốn tránh. Tuy nhiên thi thoảng khi liếc nhìn hắn, ánh
mắt của nàng vẫn có một chút u oán, dường như trách hắn cứ im lặng không thổ lộ. Chẳng trách được mà Khổng Phu tử từng nói:"một người đàn ông
cũng có thể bị thái độ khó hiểu của người khác phái làm cho lúng túng."
Nhưng vấn đề là Dương Phàm không hề hay biết tới những chuyện này. Sau vài
lần đá cầu, hắn cố ý tiếp cận để quan hệ với Thượng Quan đãi chiếu tốt
hơn. Còn đối với Thượng Quan Uyển Nhi mà nói thì rõ ràng là Dương Phàm
đang sử dụng một cách thức tiếp cận từ từ. Nàng rất thích cái cảm giác
này, hơn nữa nó cũng không có nhiều áp lực.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi sẵng giọng:
- Người ta so "Bạch đả" cũng không bằng ngươi. Trước kia ngươi nói rằng
chưa từng luyện đá cầu tại sao lại giỏi hơn một người luyện từ nhỏ như
ta?
Câu nói đó có chút nũng nịu như xuất phát từ tâm, hết sức tự
nhiên. Thượng Quan Uyển Nhi không nhận ra còn Dương Phàm cũng không biết Thượng Quan Uyển Nhi lần đầu tiên nói với người khác như vậy thì cười
nói:
- Chỉ là do lúc nhàn rỗi giải sầu, rèn luyện sức khỏe mà
thôi. Đãi chiếu để ý làm gì? Bản lĩnh của Đãi chiếu cũng không phải ở
đây. Thật ra Dương Phàm cũng không hy vọng ai gặp ta cũng nói rằng người này đá cầu rất giỏi. Hôm nay Dương mỗ là một quân nhân, chỉ muốn chinh
chiến nơi sa trường, lập nên chiến công hiển hách.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Ừm! Đấy mới là chí hướng của nam nhi. Ta còn tưởng rằng ngươi được đám
cung nga trong cung khen ngợi nên quên hết chuyện đó rồi?
Dương Phàm lên tiếng:
- Làm sao có thể quên. Trong lòng Dương mỗ khâm phục nhất là danh tướng
Tiết Nhân Quý. Tiết đại tướng quân là người dòng dõi Tiết An. Nhưng tới
thời của tướng quân thì gia tộc của người đã xuống dốc, không còn là thế lực, hay gia tộc lớn nữa. Tướng quân hoàn toàn chỉ dựa vào đôi tay trần mà lập nên chiến công hiển hách.
Dương Phàm liếc trộm Thượng Quan Uyển Nhi rồi thở dài nói:
đoán..."
Tạ Mộc Văn cảm thấy bối rối. Dương Phàm là ân nhân của
nàng, Cao Oánh lại là bạn cùng phòng. Nàng không hy vọng bạn mình thích
một người đàn ông ranh mãnh. Nhưng nàng cũng lo lắng rằng ân nhân của
nàng cứ thân cận với Thượng Quan đãi chiếu sẽ rước lấy họa sát thân.
Nhưng đứng trên vị trí của mình, nàng có thể làm gì?
Mùa xuân đúng là một mùa phiền muộn.
Tháng hai đầu xuân, kỳ thi xuân đã xong.
Khoa thi xuân năm nay, Thiên Hậu tại điện Lạc Thành tự mình triệu kiến cống
sĩ để kiểm tra kiến thức của họ. Đây là một chuyện lớn trước nay chưa
từng có. Chưa bao giờ có chuyện Kim điện triệu kiến Cống sĩ đương khoa
vào để khảo sát. Mà tiến sĩ đố đầu thi Đình được Thiên Hậu và Hoàng đế
kiểm tra, được sĩ lâm khen tặng là "môn sinh thiên tử"
Thi Đình
được cử hành trong ba ngày liên tiếp. Cho tới hôm nay là người cuối
cùng. Thiên Hậu hết sức hài lòng với kiến thức của tài tử cho nên khi
bãi triều, lúc về điện Vũ Thành vẫn còn mang theo nụ cười.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở trước điện chờ đón Võ Tắc Thiên. Tiểu Man và Cao
Oánh thì đi theo sau Thiên Hậu. Vô tình ánh mắt của cả ba cô gái đều
nhìn về phía Dương Phàm đang đứng bên phải của điện.
Ánh mắt của
Thượng Quan Uyển Nhi hết sức bình tĩnh chỉ liếc qua vị trí của Dương
Phàm. Ánh mắt của hắn cũng vậy, không hề né tránh cũng không có lấy một
chút nóng bỏng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi có chút u oán.
Đôi
mắt đẹp của Tiểu Man khẽ trừng mắt nhìn Dương Phàm. Nàng theo thói quen
hơi cảnh cáo hắn một cái. Nhưng nàng bất đắc dĩ có được một cái liếc mắt của Dương Phàm rồi sau đó lại nhụt chí khi phát hiện người chị em tốt
của mình đang nhìn hắn với ánh mắt long lanh.
- Đúng là không có tương lai...
Tiểu Man trừng mắt nhìn Cao Oánh một cái nhưng cô ta lại đang nhìn Dương Phàm chăm chú thì làm sao còn thấy được nàng.