Say Mộng Giang Sơn
Chương 158 : Kẻ trộm
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Võ Thừa Tự "giật mình" vội vàng xua tay nói:
- Khâu tướng quân nói sai rồi. Võ mỗ vô đức vô năng sao dám mơ tới vị trí thái tử? Những lời như vậy đừng nói nữa.
Khâu Thần Tích thấy y còn cố tình làm ra vẻ thì tỏ vẻ thất vọng, từ từ đứng dậy nói:
- Ài! Nếu Võ tướng có tâm thì ngôi vị Thái tử chắc chắn không thoát khỏi
tay Võ tướng. Nếu Võ tướng không có ý làm Thái tử vậy cứ coi như Khâu mỗ chưa từng nói, cũng chưa tới đây. Khâu mỗ không quấy rầy Võ tướng nữa.
Cáo từ.
- Khâu tướng quân! Khoan đã.
Võ Thừa Tự thấy vậy liền vội vàng chạy tới giữ y lại mà cười ha hả:
- Khâu tướng quân! Ngồi xuống, ngồi xuống.. Cái này... Hoàng thái tử sao? Ha hả! Không phải Võ mỗ coi thường mình nhưng đúng là không yên tâm. Xã tắc ai dám nói trước? Có điều một khi họ Võ trở thành hoàng thất thì
trong số con cháu Võ mỗ là trưởng sẽ hết sức vì giang sơn của Thiên hậu
vì giang sơn họ Võ mà nguyện nhận lấy gánh nặng.
Võ Thừa Tự nói tới đây liền liếc mắt nhìn khâu Thần Tích:
- Thừa Tự mặc dù không dám nói có tài cao nhưng có thể trọng dụng nhân
tài, nghe lời can gián, chia sẻ bớt gánh nặng cho Thiên hậu. Khâu tướng
quân có nguyện giúp Thừa Tự một tay không?
Khâu Thần Tích cười nói:
- Nếu không vì chuyện này hôm nay Khâu mỗ tới đây làm gì? Võ tướng đã có tâm, Khâu mỗ sẽ dốc hết khả năng để phò tá Võ tướng.
- Ha ha ha! Khâu tướng quân đúng là người nhanh nhẹn. Người đâu! Bày rượu, thiết yến. Mỗ muốn uống một ly với Khâu tướng quân.
Trong bữa tiệc, cả hai người đều vui vẻ, bá vai bá cổ làm cho mối quan hệ đôi bên càng thêm mật thiết.
Trong lúc ngà ngà, Khâu Thần Tích cũng nói ra quyết định của mình:
- Tân triều mới dựng chỉ sợ Thiên Hậu sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm Thái tử. Một nữ tử mà đăng cơ vốn chưa có tiền lệ trước đây nên trước tiên
lập họ Lý làm thái tử để yên ổn lòng người trong thiên hạ mà tiếp quản
quyền lực.
Võ Thừa Tự rót cho y một ly rồi vuốt cằm nói:
- Thần Tích nói rất có lý. Thừa Tự cũng nghĩ vậy. Một khi Thiên Hậu đăng
cơ nhất định sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm thái tử. Có điều nếu quá
thuận lợi sẽ khiến cho thiên hạ gợn sóng mà không đạt được mục đích. Chờ sau khi Thiên Hậu thâu tóm toàn bộ thiên hạ trong tay. Ha ha...
Khâu Thần Tích cũng nói:
- Nếu vậy Võ tướng được ngôi Thái tử cùng nhau trong tối ngoài sáng hỗ
trợ lẫn nhau có thể đảm bảo tuyệt đối. Nhưng chỉ sợ đám quan lại vẫn
trung thành với nhà Đường...
Võ Thừa Tự ngầm hiểu liền hỏi:
- Chuyện này mỗ cũng hiểu. Ha ha! Có đầy người trong họ của ta cũng muốn
làm Thái tử! Thần Tích! Ngươi nói xem hỗ trợ ngầm là sao?
Khâu Thần Tích nói:
- Sáng chính là tận tâm làm việc giúp đỡ triều chính. Dù sao thì Thiên
Hậu cũng đã lớn tuổi có rất nhiều chuyện cần phải có sự giúp đỡ của Võ
tướng. Thiên hậu thích người có tài. Võ tướng chỉ cần thể hiện năng lực
của mình thì sợ gì không lọt vào mắt của Thiên hậu?
Võ Thừa Tự gật đầu liên tục nói:
- Điều này tất nhiên. Vậy còn tối thì sao?
Mặc dù vẫn còn khăn che mặt nhưng Dương Phàm vẫn trợn tròn mắt vì không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi có thể nhận ra mình.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hắn như vậy thì trống ngực đập thình thịch:"cái tên
tiểu tử thối này. Không ngờ nhân lúc ta đi dạo một mình lại dám bịt
mặt...."
Nghĩ tới mấy lời hắn vừa mới nói:"ta sẽ không giết
ngươi." Rồi"tại hạ có một chuyện vẫn đau đáu trong lòng." Rồi lại" không có Thượng Quan đãi chiếu thì không thể xóa được. Chỉ cần ngươi ngoan
ngoãn nghe lời, tại hạ đạt được mục đích sẽ để cho ngươi đi..."
Hắn muốn làm gì còn phải hỏi sao?
Mặc dù về mặt tình cảm đối với Thượng Quan Uyển Nhi chẳng khác nào một tờ
giấy trắng, không biết một chút gì về chuyện nam nữ. Nhưng nàng cũng có
thể cảm nhận được mục đích của Dương Phàm khiến cho thân thể nóng bừng,
trong đầu hết sức xấu hổ, buồn bã và oán hận.
Một vài chuyện nàng không hiểu thì bây giờ hoàn toàn nghĩ thông. Chẳng trách hắn theo đuổi
mấy ngày thấy thái độ của mình lạnh lùng liền không có động tĩnh gì nữa. Hóa ra hắn đã có ý định xấu xa như vậy.
Dương Phàm cũng không
biết Thượng Quan Uyển Nhi hiểu sai. Thấy nàng đoán ra thận phận của mình thì ngây người không biết phải làm thế nào. Vốn hắn định nhân cơ hội
này để hỏi vị trí của Miêu Thần Khách. Cấm quân thị về xung quanh Long
môn có tới ba, năm vạn, làm sao mà nàng có thể điều tra ra được. Nhưng
hiện tại...
Dương Phàm cảm thấy hết sức bối rối. Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn đè lên người, cảm nhận sức nặng thân thể người đàn ông cùng
với mùi của cơ thể khiến cho nàng ngây ngất, càng lúc càng xấu hổ. Một
thứ cảm giác nóng bức chạy hừng hực trong cơ thể khiến cho nàng vừa sợ
hãi vừa khó chịu.
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt quát nhỏ:
- Cái tên khốn này! Còn không buông ta ra. Ngươi...ngươi định làm cái gì?
- A?
Tới lúc này, Dương Phàm mới bừng tỉnh.
Mới vừa rồi khi hắn lao tới khống chế Thượng Quan Uyển Nhi thì một tay bịt
miệng nàng còn một tay đặt lên bả vai. Nhưng khi bị nàng nhận ra, hắn
đưa tay tháo khăn che mặt, khi đặt xuống liền thuận tay đặt lên ngực
nàng. Có điều do hắn còn đang ngơ ngác không biết làm như thế nào nên
chưa nhận ra.
Lúc này nghe tiếng Thượng Quan Uyển Nhi quát, Dương Phàm mới tỉnh lại thì cảm thấy bàn tay đang đặt lên một cái gì đó hết
sức mềm mại co giãn. Ngay lập tức một làn hơn nóng chạy từ tay nhanh
chóng lan lên mặt hắn.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hai má của hắn
đỏ ửng lập tức muốn giẫy dụa nhưng do Dương Phàm đè chặt lên người, bụng sát bụng. Mới hơi cử động một thứ cảm giác khác thường khiến cho nàng
cảm thấy như hết cả sức lực.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa xấu hổ vừa nói:
- Ngươi...vẫn không chịu đứng lên?
- Đứng lên?
Trong lúc Dương Phàm không biết nên làm thế nào thì bất chợt một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ chợt vang lên:
- Tặc tử! To gan.