Say Mộng Giang Sơn

Chương 159 : Nam nhân hống hách

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


“Xoẹt”một tiếng, thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ.



Dương Phàm vội

vàng nghiêng đầu, rõ ràng thấy Tạ Mộc Văn đứng ở thân cây cách đó không

xa, mắt hạnh trợn lên, một đường thu thủy như trường kiếm ào ào ra khỏi

vỏ chỉ thẳng vào giữa lưng mình, vạt áo trước của nàng bay bay,theo đó

là rau dại vừa hái rơi xuống lả tả.



- Là ngươi?



Tạ Mộc Văn thấy rõ Dương Phàm thì chấn động.



Vừa rồi nàng hăng hái lấy vạt áo ôm rau dại, vui vẻ từ trong rừng chui ra,

đang định về nấu nướng để Cao Oánh và Lan Ích Thanh cùng vai tri giao

nếm thử, nào ngờ vừa ra khỏi cánh rừng thì thấy một thị vệ đã đè lên một cô gái đang giãy dụa.



Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng thị vệ nào đó không tuân thủ quy củ cung đình thân mật với cung nữ, nhưng đến khi

nàng thấy rõ dung mạo của cô gái kia thì chấn động, cô gái đó chính là

Thượng Quan Đãi Chiếu. Tạ Mộc Văn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ chuẩn bị

cứu người.



Không ngờ người này lại là Dương Phàm càng khiến nàng

chấn động, xuất phát từ yêu cầu chức trách của bản thân, nàng đương

nhiên phải cứu Thượng Quan Đãi Chiếu, hơn nữa nàng cực kỳ hận nam nhân

ức hiếp con gái, người như vậy nếu rơi vào tay nàng thì tuyệt đối không

có kết quả tốt.



Nhưng người đàn ông trước mắt lại là ân nhân cứu

mạng nàng. Tiểu Man từ nhỏ lang thang vất vưởng, cuộc sống gian khổ, đã

quen nhìn ân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, cho nên người ta đối

tốt với nàng một chút thì nàng ghi nhớ sâu trong lòng, huống chi lại là

ân nhân cứu mạng. Nhưng người này vừa rồi rõ ràng là một tên dâm tặc trơ trẽn, nhưng cũng là ân nhân cứu mạng của mình, vậy nên lựa chọn như nào đây?



Dương Phàm vừa thấy Tạ Mộc Văn xuất hiện, liền biết đại thế đã mất, hắn thầm than một tiếng, không nói hai lời, liền vọt người nhảy lên, muốn chạy đi.



Mọi người đều là động vật có tình cảm, hơn

nữa Thượng Quan Uyển Nhi và Tạ Mộc Văn đều là những cô nương thanh lịch

tuyệt tục ai cũng yêu thích, khiến người ta khó có thể xuống tay, huống

chi qua một thời gian tiếp xúc, chắc chắn cũng có chút tình cảm, ngươi

bảo hắn làm sao hạ thủ được.



Còn nữa, võ công Tạ Mộc Văn có lẽ

không bằng hắn, nhưng Tạ Mộc Văn đã có chuẩn bị, dù hắn muốn tàn ác bẻ


Nếu như nói Thái Bình công chúa là một vầng thái

dương, thì Thượng Quan Uyển Nhi chính là một vầng nguyệt. Thái dương có

lúc ấm áp, có lúc mãnh liệt như lửa, bốn mùa thay đổi thất thường,nhìn

lâu có thể khiến ngươi mù mắt, nó tự có một loại uy nghiêm cao cao tại

thương không để xâm phạm.



Mà ánh trăng bất kể là lưỡi liềm hay là tròn như ngọc, quầng sáng của nó trước sau luôn dịu dàng nhẹ nhàng, nếu đặt song song thái dương và mặt trăng, mắt ngươi chú ý đầu tiên là thái dương, nhưng ánh trăng tao nhã và tĩnh lặng kia cuối cùng sẽ vô tình

trộm đi ánh mắt của ngươi.



Dương Phàm cũng không biết tại sao

mình lại kích động hôn Thượng Quan Uyển Nhi, có lẽ là giọng nói dịu dàng thúc giục tình cảm đã đè nén trong lòng hắn, kích thích dây cung trong

lòng hắn; có lẽ là bởi vì hắn vô tình phát hiện, hắn thật sự thích cô

gái như ánh nguyệt này rồi.



Hiện tại hắn chỉ muốn ôm chặt cô gái đáng yêu trước mắt này, hôn thật sâu.



Nam nhân trẻ tuổi nghĩ là sẽ làm, vì thế, hắn hôn nàng.



Đôi môi mềm mại, hương trượt đầu lưỡi, cảm giác mất hồn...



Hóa ra cảm giác hôn môi ngọt ngào như thế!



Lần trước Thái Bình công chúa chỉ hôn lướt qua rồi thôi, hơn nữa lúc đó bị

bất ngờ nên cảm thụ không sâu sắc bằng lúc này. Dương Phàm lập tức thích cảm giác này rồi.



Nhất là thân phận của Thượng quan Uyển Nhi lại cao quý như vậy mà lại do chúa tể là hắn nắm giữ, môi của nàng khẽ mở

ra tức thì bị lưỡi của hắn mút lấy, nàng ngây ngốc không biết nên phản

ứng thế nào, chỉ thấy người nam nhân trẻ tuổi hống hách này làm nàng nảy sinh cảm giác ngây ngất.



Thượng Quan Uyển Nhi đang nói im bặt,

nàng bị nam nhân hống hách này làm sợ hãi, thân thể mềm mại cứng ngắc

không động đậy được, thân mình dường như nổ tung, ngay cả hồn phách cũng không biết đã bay đi đâu mất rồi, tận đến khi đầu lưỡi của Dương Phàm

tham lam tiến vào mút đầu lưỡi của nàng, nàng mới bừng tỉnh đẩy mạnh

Dương Phàm ra.



- Ngươi...ngươi...tại sao lại có thể làm vậy, người ta....người ta không thích....



Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói xong, liền nhấc váy chạy đi.Thấy bộ dạng hấp

tấp của nàng thật không còn phong thái của nội tướng Đại Đường, nắm cán

cân thiên hạ.