Say Mộng Giang Sơn
Chương 163 : Đãi Chiếu cho mời
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, nói:
- Thật không hiểu
thành kiến của cô đối với ta có từ đâu, ta từng làm chuyện xấu gì sao?
Mau đi về nghỉ ngơi đi, mà thấy cô say rồi, có cần ta đưa cô về không?
Tạ Tiểu Man lắc lắc đầu, nói:
- Không hề gì! Chút rượu ấy sao say được.
Nàng ngước cổ lên, lại đổ rượu vào miệng, cầm túi rượu và thịt thỏ nhét lại cho Dương Phàm, nói:
- Được rồi, ta về đây...sẽ làm như ngươi nói, uống canh giải rượu, ngâm tắm nước nóng, ngủ một giấc sẽ quên hết chuyện này!
- Ôi!
Dương Phàm giơ tay kéo lại, chưa kịp kéo thì Tạ Tiểu Man đã thả người nhảy xuống rồi.
Dương Phàm thấy nàng đã say rồi, sợ nàng đi không vững sẽ ngã, nhưng không
ngờ tuy nàng say nhưng lúc nhảy vẫn rất linh hoạt, thấy nàng vững vàng
đứng yên trên mặt đất, lúc này Dương Phàm mới yên tâm.
Tạ Tiểu Man vẫy vẫy tay với hắn, nói:
- Ta đi đây!
Đi được một bước nàng lại quay lại, nói:
- Thịt thỏ ngươi nướng...hương vị...rất thân...
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Dương Phàm lắc đầu cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Nha đầu này thật sự là say rồi, ngay cả hương vị thơm cũng nói thành thân!
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía chân trời, nhấc túi rượu ra
tuống một ngụm rượu, xé một miếng thịt, lại uống một hớp rượu, dựa lưng
vào thân cây, nhừa nhựa ngâm:
Chủng qua hoàng đài hạ,
Qua thục tử ly ly.
Nhất trích sử qua hảo,
Tái trích lệnh qua hi.
Tam trích thượng tự khả,
Trích tuyệt bão mạn quy."
Vẻ mặt Tiểu Hải chẳng hiểu ra sao cả, lầm lũi ra cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, sau một lúc lâu, cắn răng gọi:
- Người đâu!
Tiểu Hải lù lù xuất hiện tại cửa, vẻ mặt cổ quái:
- Đãi Chiếu, có gì chỉ bảo?
Thượng Quan Uyển Nhi kéo căng khuôn mặt xinh đẹp, rất nghiêm túc nói:
- Đi, gọi thị vệ Dương Phàm vào đây, ta có việc phân phó!
Tiểu Hải khom người nói:
- Vâng!
Sau đó theo thói quen tránh sau cánh cửa, bất chợt lại nghe gã như bừng
tỉnh trong mộng “a” lên một tiếng, tiếp theo thấy gã ù chạy ra thềm đá
trước cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương ngồi lại sau án kỷ, cầm bút lên, lại cầm một bản tấu chương lên.
Lúc Dương Phàm đi vào, trong phòng chỉ có một mifh Uyển Nhi.
Nàng đang ngồi sau án, tay cầm bút lông sói, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tựa
như một tiểu học sinh bị Tây Tịch tiên sinh nghiêm khắc bắt nàng viết
chính tả một bài thi phí, mà nội dung thi phú thì đã bị nàng sớm đã quên mất từ đời nào rồi.
Lúc Dương Phàm tới, tâm trạng cũng có chút
khẩn trương. Mối tình đầu của thiếu niên phần lớn là như thế, Dương Phàm từng trải hơn rất nhiều, tâm tính cũng trầm ổn hơn, nhưng dù thế vẫn
không hoàn toàn ngoại lệ. Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng kia của Thượng Quan Uyển Nhi thì vẻ khẩn trương đã được thay bằng thái độ tò mò.
Hắn tò mò nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy vẻ
mặt nàng như vậy, thật sự không biết rốt cuộc nàng đang có ý gì.
Thượng Quan Uyển Nhi mới vừa rồi triệu kiến Nội, Tả, Hữu quản sự tam giáo
phường cùng với quan viên lớn nhỏ của Lục thượng Nhị thập tứ ti, an bài
các sự vụ, định liệu trước, gọn gàng ngăn nắp, dù là tiền đồ vận mệnh
của một số ít dòng họ hoàng thất, nàng cũng dễ dàng hoàn thành, toàn bộ
không chút khó xử. Nhưng Dương Phàm vừa tiến đến, lại khiến nàng khẩn
trương giống như con thỏ bé nhỏ bị con hùng ưng rình rập.
Nàng cúi đầu, nắm chặt bút, nhìn chằm chằm bản tấu chương trên bàn, không nói được một lời.
Nàng không nói lời nào, Dương Phàm lại không thể không nói, Dương Phàm ho khan một tiếng, thi lễ nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, triệu kiến thuộc hạ có chuyện gì không?