Say Mộng Giang Sơn
Chương 164 : Uyển Nhi là một đóa hoa kỳ diệu
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Vừa nghe Dương Phàm mở miệng, con thỏ là Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, tay nắm cây bút như nắm thanh chủy thủ sắc bén. Nàng khẩn trương nhìn
Dương Phàm, lấy hết dũng khí, lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi thích ta, phải không?
- A?
Dương Phàm không ngờ câu dạo đầu của nàng lại nói như vậy, đây là một câu
không đầu không đuôi, khiến hắn không kịp phản ứng cứ ngây dại há mồm.
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu, nghiền ngẫm từng chữ:
- Yêu cầu của ngươi...ta..thật sự cân nhắc rất lâu...
Dương Phàm vẫn không kịp phản ứng:
- A?
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói:
- Ta gọi ngươi tới...là muốn ...nói...cho ngươi biết ..ta cho phép ngươi....thích ta...
Thượng quan Uyển nhi đỏ mặt nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ là kế tục cắn cán bút.
- A?
Lúc này Dương Phàm mới thật sự choáng váng, hắn đứng ở đó, trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, hồi hộp cắn cán bút nửa ngày, không nghe được
chút động tĩnh gì, liền lặng lẽ nhướn mắt lên chạm phải ánh mắt của
Dương Phàm thì nàng lại càng hoảng sợ, giật mình hỏi:
- Sao ngươi còn ở đây? Ngươi còn có chuyện gì sao?
Dương Phàm mờ mịt lắc đầu, Thượng Quan Uyển Nhi như trút được gánh nặng, mặt giãn ra, nói:
- Ồ, vậy ngươi đi ra ngoài làm việc đi, ta cũng có việc phải làm!
Dương Phàm như mộng du đi ra ngoài, đi tới cửa, lại không kìm được quay đầu
lại, Thượng Quan Uyển Nhi đang mở to mắt nhìn hắn, Dương Phàm vừa quay
đầu lại, nàng hoảng sợ như con sóc nhỏ bị làm giật mình, vội cắm đầu
xuống, lại căng thẳng cắn cắn bút.
Dương Phàm mù mịt đi ra ngoài thiền phòng, đứng dưới ánh mặt trời mà như vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh.
Tuy rằng Dương Phàm chưa từng có người yêu, đối với chuyện tình cảm nam nữ
Dương Phàm chống đại kích, vẻ mặt u oán nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đang xấu hổ từng bước đi qua trước mặt hắn, trước mặt bao nhiêu người mà không thể
nói ra câu gì. Về phần mặt mày đưa tình, lẽ nào cứ nhìn gáy của nàng
sao?
Dương Phàm bỗng nghĩ lời nói của Tạ Tiểu Man cũng không phải là không có lý, lấy một người phụ nữ quá nổi danh về làm vợ, thật sự
quá phiền phức!
***
Võ hậu đến, yến hội bắt đầu.
Thịnh yến lần này có rất nhiều quyền quý trong kinh được mời đến, duy nhất có Thiên Kim công chúa là một số ít con cháu Lý Đường có cơ hội nịnh bợ
phụng nghênh Võ hậu. Thái Bình công chúa thì không cần phải nói, đó là
con gái ruột của Võ Tắc Thiên, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, Võ hậu sủng nhất là người con này.
Cho nên Thiên Kim công chúa được mời đến thì vô cùng nở mày nở mặt. Luận tuổi, Thiên Kim công chúa nhỏ
hơn Võ Tắc Thiên sáu tuổi, nhưng luận bối phận, cô ta là con gái của Cao Tổ Lý Uyên, là cô của Cao Tông Lý Trị, cho nên Hoàng hậu của Cao Tông
là Võ Tắc Thiên cũng nên lễ kính cô mẫu trưởng bối là cô ta, hơn nữa
giao tình giữa hai người cũng không tệ, Thiên Kim công chúa có thể được
ngồi bên cạnh Võ hậu.
Hai người tuổi tác tương đương nên có nhiều đề tài nói chuyện hợp nhau, hơn nữa Thiên Kim công chúa luôn cẩn trọng
đón ý, nói mấy câu khiến Võ Tắc Thiên mặt mày rạng rỡ. Võ Tắc Thiên vỗ
vỗ lên cánh tay của Thiên Kim công chúa, nói:
- Long Môn cảnh đẹp ý vui, trẫm rất hài lòng khi ở đây, chỉ là thiếu một người hiểu lòng để nói chuyện. Ngày hôm nay ngươi không được đi đâu đấy, buổi tối ở lại
chỗ trẫm, chúng ta sẽ nói chuyện tâm sự.
Thiên Kim công chúa vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Tuân mệnh! Mấy ngày nay không được gặp Thiên hậu, cũng không được trò
chuyện làm Thiên Kim cảm thấy thiếu vắng. Đêm nay Thiên Kim sẽ tán gẫu
với Thiên hậu, Thiên hậu, mời rượu!
Võ Tắc Thiên nâng chén rượu
được bỏ thêm chút bí dược dưỡng dung nhan uống một ngụm, mắt phượng đảo
quanh thấy con gái Thái Bình đang chống cằm, nhìn nhạc kỹ ca vũ ở thảm
đỏ phía trước mặt mà dáng vẻ lười nhác không vui, liền nói:
-
Thái Bình, con không nên cứ ở mãi trong quý phủ, nhàn quá không có việc
sẽ chán, có thể du sơn ngoạn thủy, bồi dưỡng tâm trạng. Lần này đến đây
rồi, con cũng ở lại vài ba ngày đi.