Say Mộng Giang Sơn

Chương 165 : Người hẹn sau hoàng hôn

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Thái Bình công chúa nghe xong lời Võ Tắc Thiên nói, khẽ xoa cằm, vẻ thế nào cũng được, nói:



- Nếu a nương đã chỉ bảo, vậy nữ nhi sẽ ở lại Long Môn làm bạn với a nương.



Võ Tắc Thiên thấy vẻ mặt nàng ảm đạm, biết hôm nay hoàng thân quốc thích

được mời đều tề tụ cả nhà, phần lớn có đôi có cặp, con gái tức cảnh sinh tình, nhớ đến vong phu, cho nên cũng thấy thương cho con gái, thầm thở

dài, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:



- Uyển Nhi, trẫm đi du ngoạn

cũng không có chuyện gì quan trọng cả, ngoại trừ những lúc xử lý tấu

chương thì ngươi không cần lúc nào cũng đợi ở ngự tiền mà hãy đi theo

chăm sóc cho Thái Bình, hai ngươi thân nhau, ngươi quan tâm tới nó nhiều cho ta.



Thượng Quan Uyển Nhi thần tình đang mơ mộng, nghĩ đến

chàng thiếu niên tuấn tú kia, đột nhiên nghe Võ Tắc Thiên nhắc đến mình, liền giật mình, nghe xong căn dặn của Võ Tắc Thiên thì như mở cờ trong

bụng, vội vàng đáp:



- Uyển nhi tuân mệnh!



Thượng Quan Uyển Nhi âm thầm vui mừng, từ lúc lấy hết dũng khí bộc bạch tình cảm của

trái tim đối với Dương Phàm, trái tim Uyển nhi nàng rốt cuộc đã có chủ,

chỉ có điều bất hạnh thay thân phận nàng quá đặc biệt, không được tự do

nên chưa từng có cơ hội cùng tình lang hẹn hò, cuối cùng lần này đã có

cơ hội rồi.



Thượng Quan Uyển Nhi hận không thể lập tức báo tin

tức tốt này cho Dương Phàm biết, nhưng nàng biết giờ phút này cố nhiên

là không nên rời khỏi đây, mà dù có rời khỏi đây thì trước mặt Dương

Phàm nên nói gì? Thật sự kìm nén không được liền thừa dịp “đi thay y

phục” mà dùng bút lông viết hàng chữ nhỏ ở khăn tay, trở lại bên bàn

thấy Tạ Tiểu man đang đứng ở gần đó, liền ho khan gọi:



- Tiểu Man!



Tạ Tiểu Man bước nhanh về phía trước, ôm quyền nói:



- Có ty chức!



Thượng Quan Uyển Nhi mặt không biến sắc lấy một thứ được cất trong tay áo đưa cho nàng, phân phó:



- Ngươi nhanh chóng tự tay giao vật này cho thị vệ Dương Phàm, không được có sai sót!



Tạ Tiểu Man ngẩn ra, hai tay tiếp nhận, thấy mềm mềm nhè nhẹ, định thần

nhìn kỹ thì ra là một chiếc khăn tay. Tạ Tiểu Man đáp lời, cất vào tay

áo rời đi. Thượng Quan Uyển Nhi lại nói theo một câu:



- Sự việc khẩn cấp, bảo Dương thị vệ bí mật đọc!



- Vâng!



Tạ Tiểu Man xoay người đi, mũi ngọc nhỏ nhắn nhăn lại, thầm nghĩ: “Ngươi

có chuyện quan trọng thì chỉ cần bảo một tay Đại giác thủ đi làm là
***



Ánh trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây, côn trung quanh quẩn bên tai, gió xuân từ từ thổi càng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng.



Dương Phàm dựa vào một thân cây, chán ngán ngắt một nhánh cỏ nghịch ở trong tay, rồi lại ngậm trong miệng.



Tạ Tiểu Man đưa cho hắn một chiếc khăn tay, trên khăn tay có mùi thơm nhè

nhẹ, còn một một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: “Khi ánh trăng treo trên

ngọn liễu, tại nơi gặp nhau lần trước, trông mong gặp lang quân. Uyển

nhi.”



Dương Phàm đến nơi liền mở khăn tay mang theo mùi hương nữ

nhi ra, lúc này trăng đã treo cao nhưng bóng người lại không thấy, Dương Phàm đã trông mong đến mỏi con mắt rồi.



Uyển nhi rời khỏi nơi

nghỉ của Thái Bình công chúa, dọc theo hành lang gấp khúc ở sườn điện,

đi về phía cánh cửa. Khi Võ Tắc Thiên chỉ bảo nàng cần giành nhiều thời

gian làm bạn với Thái Bình công chúa, nàng biết cơ hội đã tới, chỉ cần

không phải hầu hạ bên cạnh Võ hậu, lúc rời đi không cần phải lấy cớ, ai

mà truy cứu nơi nàng đi đâu chứ.



Vài thị vệ canh giữ ở trước cửa

sườn điện trò chuyện, thấy Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện vội vàng đứng

thẳng người lên, cung kính nói:



- Thượng Quan Đãi Chiếu.



- Ừ!



Thượng Quan Uyển Nhi lãnh đạm đáp, cất bước định đi ra ngoài, một Hỏa Trưởng ân cần nói:



- Đãi Chiếu muốn đi đâu vậy?



Thượng Quan Uyển Nhi nói:



- Chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo giải sầu chút thôi.



Hỏa Trưởng kia khẩn trương nói:



- Sắc trời đã tối, Đãi chiếu muốn đi ra ngoài, có cần thuộc hạ mang theo người đi hộ vệ không?



Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:



- Nơi này sẽ xảy ra chuyện gì được chứ? Ta thích yên tĩnh.



Hỏa trưởng kia ngượng ngùng đáp ứng, không dám nói gì nữa.



Thượng Quan Uyển Nhi khoan thai đi ra khỏi cửa, thong thả đi vào đường mòn

trong rừng, khi rời khỏi tầm mắt của mấy thị vệ thì bước chân đi nhanh

hơn: “Thật vất vả mới thoát khỏi Lệnh Nguyệt, thời gian qua rồi, sợ tiểu lang quân đợi quá lâu.”