Say Mộng Giang Sơn
Chương 168 : Thú vui sông nước
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Vào đêm hôm đó, đứng trên cầu nhìn xuống một con thuyền đang chập chờn trên hồ Xuân Phong, đang trôi yên ả trên mặt nước.
Bỗng nhiên, tiếng chuông dồn dập vang lên, trên khoang thuyền được soi sáng
bởi một chiếc đèn treo trên bảng. Trên mạn thuyền cột một sợi dây nhỏ,
trên sợi dây lại gắn với một cái chuông nhỏ, khi dây vừa bị kéo căng ra, trên mặt nước con cá đạp quẫy không ngừng, quả chuông gắn với sợi dây
nhỏ đang run lên lắc không ngừng.
- Ha ha ha..., cá mắc câu rồi!
Một trận cười vang ra của một người lão ông mặc áo bào cổ tròn liền thân,
hai chân không mang giày, tay cầm sách vội vàng chạy đến trên khoang
thuyền. Vừa nghe tiếng động từ quả chuông vang lên gấp gáp, vội vàng bỏ
sách qua một bên, tay chân luống cuống nắm kéo dây ở dưới nước lên.
Từ phía sau lại bước ra hai người, một người đàn ông cường tráng da đen
chạy đến giúp hắn kéo lên, một người khác là một cô gái mặc áo xanh xinh đẹp vô cùng. Nàng đi một cách từ tốn cuốn màn trúc lại, dùng sợi dây
thừng buộc trên khung cửa, ngọn đèn trong khoang chiếu rọi sáng cả đầu
thuyền.
Lão nhân đứng ở đầu thuyền kéo sợi dây lên dưới sự trợ
giúp của người đàn ông kia, còn người kia ở phía đuôi thuyền đang vui vẻ túm lấy cá trắm cỏ kéo lên thuyền. Cá trắm cỏ này nặng chừng ba bốn
mươi cân đang ra sức quẫy nhảy tứng lên, dường như muốn nhảy lên đập vào đầu lão.
Lão đầu nhi mập không ngờ câu được con cá lớn lên thuyền liền cười rộ lên khoái trá, dương dương tự đắc nói:
- Là thật đúng không? Là thật đúng không? Lão phu đã nói gì, à, nhất định dụng cụ của ta sẽ câu được cá đúng không? Ha ha ha ha....
Lão
Đầu Nhi béo gần như không nhìn thấy đường cong vòng eo của lão đâu, lão
đang dương dương tự đắc cười ha hả nhìn cá trắm cỏ đang quẫy "phập,
phập" dưới chân hắn với lực thật mạnh khiến cho khoang thuyền dường như
lay động theo.
Ánh sáng chiếu vào mặt,
vào tóc vào chòm râu đã tám phần bạc trắng của lão nhân mập ú. Khuôn mặt lão tròn quay da dẻ hơi đen, tướng mạo nở nang, hai mắt hiền hòa, râu
ria xồm xồm làm cho người đối diện cảm giác được sự ấm áp, ôn hòa, sự
chất phát của lão ngay cả bộ râu lão cũng không cạo. Ngay cả mái tóc
cũng xoa rối tung chỉ búi một chút nhìn thật lôi thôi lếch thếch.
- Ha ha, A Lang thật biết cách, như vậy cũng bắt được cá.
Người đàn ông gầy gò kia dùng gậy đập vào đầu con cá, nó đập mạnh liên hồi
vài cái nhưng cuối cùng nó cũng không thể nào cựa quẫy được nữa. Hắn
liền cúi người xuống nhanh nhẹn cởi bỏ dây sợi dây nhỏ, tháo lưỡi câu
xuống và quả chuông ra dùng nước rửa rồi đưa cho lão đầu nhi, hắn đang
phấn khích mang con cá lớn lên.
Lão Đầu Nhi cầm lấy qủa chuông rửa sạch trong nước rồi đưa cho thiếu nữ áo xanh nói:
- Thiền Quyên, trả lại chuông cho ngươi.
hậu vui lòng.
Võ Tấc Thiên nhấp một hớp rượu nếp than rồi nói với công chúa Thiên Kim:
- Ngươi nói cho ta nghe một chút xem con nhà ai mà có phúc phận như thế.
Công chúa Thiên kim cười híp mắt nói:
- Người đứng đầu là Thượng tư tỉnh Viên Ngoại Lang Nghê Minh, năm nay hai mươi bảy tuổi là quan lục phẩm làm việc Thượng thư tỉnh, tên này trẻ
tuổi đầy hứa hẹn nha. Tên Nghê Minh này căn bản đã cưới vợ một lần nhưng không có con nối dõi nên hắn bỏ, hiện tại hắn chưa cưới vợ.
Võ Tắc Thiên hơi nhíu mày nói:
- Hắn tên Nghê Minh à, họ Nghê hay sao? Nghe dường như không phải là con cháu nhà quyền quý thì phải?
Công chúa Thiên Kim vội nói:
- Vâng, tên Nghê Minh này xuất thân tầm thường, tuy nhiên là một người tài...
Võ Tắc Thiên xua tay không vui nói:
- Không được, con gái trẫm sao có thể lấy một người có gia thế tầm thường được? Kế tiếp là ai?
Võ Tắc Thiên cực kỳ coi trọng việc dòng dõi xuất thân. Tuy nhiên khi cầm
quyền vì tránh đối đầu với bọn phiến loạn ở Sơn Đông và Quan Lũng mà
phải trọng dụng con cháu của chúng, đây chỉ là xuất phát từ mục đích
chính trị. Mặc dù không xuất thân từ dòng dõi quý tộc nhưng Võ Tắc Thiên rất xem thường thứ quý tộc hàn môn đấy.
Lúc trước, con gái của
nàng là Thái Bình công chúa được gả cho Tiết Thiệu. Võ Tất Thiên ghét
hai chị dâu của Tiết Thiệu xuất thân bần hàn không xứng làm chị em dâu
với con gái người. Chính vì thế liền vội vàng ra lệnh cho hai huynh
trưởng của Tiết Thiệu bỏ vợ. Nhưng may mắn hai huynh trưởng và thê tử
nghĩa nặng tình thâm, không đành lòng vứt bỏ, liền khẩn trương đối chứng thân thế chứng minh vợ hai người họ xuất thân dòng dõi danh gia vọng
tộc ở Giang Nam, khi ấy người mới bỏ qua.
Chị dâu Liên Nữ Nhi
xuất thân bần hàn nàng cũng không chịu nhận, làm sao có thể nhận người
xuất thân nghèo hèn làm cháu được? Chính vì thế chỉ nói phân nửa đã bị
nàng bác bỏ.
Công chúa Thiên Kim khó xử nói:
- Trời ơi,
Thiên Kim nhìn nhận mấy người này chỉ xem tướng mạo, nhân phẩm, tài trí, tất cả không có vấn đề gì, nhưng chỉ có xuất thân....
Võ Tắc Thiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi chọn lựa khéo léo ra năm người ưu tú nhất, tất cả họ đều xuất thân bần hàn sao, không có một ai con nhà quyền quý sao??