Say Mộng Giang Sơn
Chương 167 : Vì lang quân khéo léo vạch kế hoạch
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Ủng hộ lên ngôi!
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Dương Phàm:
- Thiên Hậu sắp đăng cơ, lớp giấy này chưa chọc thủng, thì chắc chắn phải có một người chọc thủng. Người này phải đại diện ý dân, cho nên quan
không thể quá lớn, cũng không thể là con cháu Võ thị, mà dân chúng tầm
thường lại không thể đảm nhiệm, nên chắc chắn phải lựa chọn quan viên
bậc thấp.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Huynh từng là
phường đinh phường Tu Văn, lại từng làm tăng ở chùa Bạch Mã, lại làm sĩ
binh cấm quân, nổi tiếng đá cầu và đánh cầu ở Lạc kinh, có rất nhiều
tầng lớp ủng hộ, ngươi chẳng những có thể đại diện, cũng có thể dễ dàng
hội tụ nhân sĩ tam giáo cửu lưu khắp nơi ủng hộ lên ngôi, công và công
đầu hoàn toàn khác biệt, chỉ cần huynh lập được công lao này, sẽ nhanh
đạt được vị trí nhân thần.
Dương Phàm nói:
- Có làm mới có công, chỉ đi đầu ủng hộ lên ngôi là có thể đạt được vị trí nhân thần?
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nói:
- Chẳng lẽ lang quân chưa từng nghe đến câu chuyện “Thiên kim mãi mã cốt” sao?
Dương Phàm giật mình, hắn suy tư một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
-Vậy biện pháp thứ hai là gì?
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi xẹt qua một tia sáng hỏi:
- Lang quân không muốn ủng hộ Thiên hậu lên ngôi?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Thiên hạ này Lý Đường làm hoàng đế hay là họ Võ làm hoàng đế, là nam
nhan làm hoàng đế hay là nữ nhân làm hoàng đế quan trọng sao? Ta không
cho là vậy, chỉ cần người đó là một hoàng đế tốt có tài tạo phúc cho
thiên hạ là được. Lúc ta ở Nam Dương đã từng thấy một nữ tử của một nước nhỏ làm Vương, dân chúng an cư lạc nghiệp cũng không thấy trời sập
xuống.
Chẳng qua con đường ủng hộ lên ngôi tuy là đường tắt nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Lúc ta ở Nam Dương từng có một vị bề trên
có kiến giải dạy bảo ta nhiều đạo lý làm người làm việc, cũng từng nói
với ta từ xưa đến nay rất nhiều việc lớn trong thiên hạ đều được người
ta dùng con đường tắt thăng chức rất nhanh, nhưng phần lớn đều không có
kết cục tốt.
Một người không có căn cơ nhưng lại dẫm lên đỉnh đầu vô số người, đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Nhất là hiện
lắng quá, chỉ cần chúng ta có lòng nắm bắt cơ hội thì chắc chắn sẽ không chờ quá lâu.
Nàng nhẹ nhàng áp vào ngực Dương Phàm, thì thầm:
- Vì để Thiên hậu xưng đế, trên triều đình chắc chắn sẽ xảy ra một trận
mưa gió máu tanh, sẽ có rất nhiều chức vị bị trống, cũng sẽ xuất hiện
nhiều cơ hội.
Một câu nhẹ nhàng nhưng không khác gì tiếng sấm sét, sóng gió quan trường đã lặng yên lại tiếp tục nổi lên rồi.
Nhưng Uyển Nhi không muốn nhắc tới chuyện này, đây vốn không phải là chuyện
nàng có thể chi phối, nàng đã thấy quá nhiều sinh tử chìm nổi, điều duy
nhất nàng muốn là trong làn sóng lớn này có thể bảo toàn được mình và
người nàng lo lắng. Từ lúc trở thành cung nô, cuộc đời này của nàng rất
ít vướng bận, hiện giờ, đời nàng lại thêm một vướng bận, đó là nam nhân
của nàng.
Uyển nhi nhẹ nhàng thở dài, lại vùi đầu vào ngực Dương
Phàm,nghe tim hắn đập, trong lòng nàng bỗng nhiên có một cảm giác an
bình chưa từng có, có lẽ, đây là hạnh phúc?
Có một đám mây trên
trời phiêu lãng bay qua, ánh trăng trong rừng loang loáng mờ ảo, Uyển
nhi chỉ ngóng trông thời gian này có thể vĩnh viễn ngừng ở thời khắc
này, nhưng trong thâm tâm nàng biết, nàng cần phải trở về.
- Ta...về nhé.
Dương Phàm cùng Uyển nhi đi gần đến nơi Thái Bình ở rồi dừng lại, tiến xa hơn sợ có tên lính tuần tra nhìn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, lưu luyến không muốn rời Dương Phàm.
Trên đường về, Dương Phàm vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng dường
như biến thành một cô gái yếu đuối, nàng thích bàn tay mình được bàn tay dày rộng chắc khỏe của hắn nắm lấy.
Dương Phàm gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Không biết lần sau lúc nào mới được gặp muội.
Thượng Quan Uyển Nhi hài lòng với việc tình lang không muốn rời xa mình, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười nói:
- Người ta sẽ nghĩ biện pháp, đi thôi, dề dà sợ Thái Bình sinh nghi.
Dương Phàm gật gật đầu, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi
tay hắn, khẽ lui hai bước, thâm tình nhìn hắn rồi xoay người bước lên
con dường nhỏ thông quan sơn môn.
Thượng Quan Uyển nhi mặc xiêm y màu sáng, cung váy màu vàng hồng đắm chìm trong ánh trăng mờ ảo, mềm rũ duyên dáng giống như một Lăng Ba tiên tử.