Say Mộng Giang Sơn
Chương 17 : Uy tín của Dương Phàm
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Nữ thích khách vô ý thức nhìn về phía ngoài vườn, đỡ bả vai khoan thai đi tới.
Nàng vẫn mặc bộ trang phục đi đêm kia, qua một đêm, áo lụa mỏng manh đã được hong khô, loại vải tốt lại trở nên mềm mại như ban đầu, không để
lộ ra những đường cong cơ thể.
Nữ thích khách ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nói với hắn:
- Ngươi sao lại dậy sớm vậy?
Dương Phàm đang đánh răng, nói một cách mơ hồ:
- Bởi vì ta là phường đinh trong phường này, tháng này đến lượt ta trực, sáng sớm phải tới mở cửa phường.
Nữ thích khách kinh ngạc nói:
- Ngươi là phường đinh? Phường đinh là người giúp Võ hầu phòng trộm, ngươi sao lại là phường ăn trộm…
Dương Phàm gãi gãi đầu nói:
- Vấn đề này, thật sự không dễ trả lời. Cô nói xem, làm quan đáng ra
phải yêu dân như con, tại sao lại có nhiều kẻ làm quan mà tham lam tàn
bạo, coi dân chúng như chó cỏ vậy chứ?
- Ồ, ta không ngờ, kẻ ngốc như ngươi cũng nói có đạo lí đó chứ!
Nữ thích khách ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói, nàng nhìn quanh khu vườn trống, lại hỏi:
- Nhà ngươi ở đây chỉ một mình ngươi?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy, lúc nhỏ ta đã lưu lạc từ Côn Luân tới Nam Hải, phì, phì.
Cho tới lúc trưởng thành mới trở về, phì! Ta đến thành Lạc Dương chưa
tới một năm.
Nữ thích khách lại lần nữa nhíu hàng lông mày, hồ nghi nói:
- Ngươi lúc nhỏ lưu lạc ở ngoài, trở về Đại Đường chưa tới một năm,
liền trở thành người Lạc Dương, còn được làm phường đinh Tu Văn?
Dương Phàm nheo mắt nhìn nàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, không phải dễ dàng mà ta có được hộ tịch ở Đại Đường này?
Nữ thích khách yên lặng, nàng biết Dương Phàm nói thật.
Trong năm đại nghiệp vua Tùy Dương, người Trung Nguyên có hơn bốn ngàn
sáu trăm vạn người, nhưng thời đại của Đường Thái Tổ số dân chỉ vẻn vẹn
nào đó, một tên thiến niên đá cầu lại có thể là một vị hoàng thân quốc
thích nào đó. Một ngôi chùa nhỏ, một vị thí chủ đang cung phụng trong
một đạo quan nhỏ, không chừng lại là công tử Vương hầu, điều tra, điều
tra thế nào? Tiến hành, tiến hành ra sao?
Kiều Quân
Ngọc khẽ liếc nhìn vị thiếu niên bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng âm
trầm, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, lại ngăn lại:
-
Đường Tung chấp pháp nhiều năm, trải qua nhiều khó khăn, có thể coi như
là người biết tình thế, sao lại không nhận ra được thân phận của vị nữ
nhân đang đi cạnh ta đây chính là người của Nội vệ, cho dù ngươi không
nhìn ra thân phận của cô nương đây, chả lẽ ngươi cũng không nhìn thấy
chiếc trâm cài tóc kia sao?
Việc Vội vệ giao lại, có
thể thoái thác được sao. Tuy rằng vị Tạ cô nương Tạ Mộc Văn này chỉ là
một Đô úy Quả Nghị trong Nội vệ, nhưng cho dù là Hình Bộ thị lang, Hình
Bộ thượng thư cũng không dám coi thường nàng. Nội vệ là cái gì, đó là
thanh kiếm trong tay đương kim Thiên Hậu.
Cây kiếm này muốn giết người, không cần thẩm vấn, không cần giam giữ, thậm chí không cần tội danh, đây chính là cái gọi là tiền trảm hậu tấu, ngươi không
thấy vị Tạ Đô Úy vừa tới Hình bộ, ngay cả Chu Hưng Chu thị lang cũng
phải tôn sùng nàng là thượng khách ư, lập tức bố trí ta đưa nàng tới gặp Dương Lang Trung, để Dương Lang Trung đích thân phụ trách án này, Đường Thiếu Phủ à, Đường Thiếu Phủ, ngươi hôm nay mắc bệnh gì vậy?
Y lại không biết, Đường Tung thân là Lạc Dương úy, chủ quản Lạc Dương
tư pháp, Đường Tung cũng sớm biết có sự tồn tại của Mai Hoa nội vệ này,
biết cô nương có chiếc trâm cài tóc luôn đi theo bên cạnh Kiều Tham
quân, nhìn có vẻ như là tùy chúng của Kiều Tham quân, nhưng Kiều Tham
quân lại luôn để ý sắc mặt nàng nên Đường Tung sớm đã đoán ra thân phận
của nàng rồi.
Lúc này Đường Tung ra vẻ không biết,
chính là cố ý càu nhàu cho nàng nghe. Sai dịch nô bộc ở phủ Lạc Dương có thể tính được, dùng một vài tên sai dịch ở Lạc Dương quản lí khu thành
trì rộng lớn này, trên triệu nhân khẩu, ngày nào cũng bận tối mắt tối
mũi, có dễ không? Nếu Nội vệ tùy tiện phái tới một người, điều động
nhiều nhân lực, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm trị an ở thành Lạc Dương, ai gánh vác nhiễu loạn?
Đường Tung hiểu được điều đó
nhưng cứ ra vẻ hồ đồ, giải phóng bất mãn trong lòng vào Nội vệ kua. Vị
Tạ đô úy nữ cải trang nam kia cũng nhận ra là y đang hướng về phía mình
càu nhàu, đôi lông mày nhướn lên, đang định trả lời lại một cách mỉa
mai, bên đường đột nhiên chạy lại mấy tên ăn mày, chắp tay hành lễ nói:
- Các vị đại nhân thương cho tiểu nhân, bố thí ít thức ăn đi…