Say Mộng Giang Sơn
Chương 18 : Hình bộ Ti hình Lang Trung
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
- Mù à, cút ngay!
Kỵ mã đi ở bên ngoài sườn chính là thủ hạ của Hình Bộ và Phủ Lạc Dương, đám ăn mày vừa đến gần thì roi đã không chút
do dự vung xuống bọn họ. Đám ăn mày này không ngờ những người này lại
hung hãn đến vậy, hai tên ăn mày ở ngay trước không tránh kịp, bị trúng
hai roi, đau kêu “ ối “ một tiếng.
Thấy những người kia không tốt đẹp gì, vài tên ăn mày biết đã tìm nhầm đối tượng, lập tức không dám nói nhiều quay người trốn.
- Khoan, không được đánh người!
Tạ Đô Úy bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quát mấy người làm công kia
ngừng tay, quay đầu ngựa đi về phía mấy tên khất cái. Kiều Quân Ngọc và
Đường Túng không hiểu nàng muốn làm gì, đều ghìm cương ngựa dừng lại, Tạ Đô Úy đánh ngựa tới trước mặt mấy tên ăn mày, sắc mặt vừa rồi lạnh như
sương nay đã ôn hòa hơn.
Mấy tên ăn mày không hiểu
dụng ý của nàng, thần sắc có vẻ sợ hãi,Tạ Mộc Văn từ trên ngựa quan sát
bọn họ một lượt rồi lấy từ trong ống tay áo ra mấy miếng Khai Nguyên
thông bảo, hành động này khiến mấy tên ăn mày bừng tỉnh, nhanh chóng
dâng hai tay lên, đồng tiền lớn rơi xuống tay bọn họ, mấy tên ăn mày vừa mừng vừa sợ, vội vã khom người cúi đầu khom người nói:
- Đa tạ quý nhân, đa tạ quý nhân!
Tạ Đô Úy nhướn đôi mày đầy anh khí lên, hừ lạnh nói:
- Ta thấy các ngươi đều chân tay lành lặn, khỏe mạnh, không đi tìm một
việc gì làm mà chỉ biết đi làm khất cái xin ăn, thật sự là không có tiền đồ. Các ngươi đi trộm đi cướp vẫn còn hơn là đi ăn xin!
Mấy tên ăn mày đối mặt với những lời chí lý như vậy, gật đầu như gà mổ thóc:
- Vâng! Vâng! Vâng! Quý nhân giáo huấn rất đúng!
Tạ Đô Úy thấy bọn họ vui vẻ đáp ứng nhưng căn bản không để trong lòng,
liền thở dài, trừng mắt với bọn họ rồi đánh ngựa quay trở lại.
Hai vị quan viên Lạc Dương Úy Đường Túng, Hình Bộ Pháp Tào Tham Quân
Kiều Quân Ngọc phụ trách chấp pháp nghe nàng nói như vậy thì nhìn nhau
cười khổ. Thấy nàng quay lại, Kiều Tham Quân vội thay đổi vẻ mặt thành
tươi rói, nói:
- Tạ Đô Úy thật sự là bối vi dĩ hoài, có lòng thương xót đối với mấy tên ăn mày.
Ta Đô Úy lãnh đạm nói:
- Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai muốn làm ăn xin đâu, gặp cảnh túng
quẫn mà không giúp đỡ thì cũng không cần thiết phải như chó đi xua đuổi.
Kiều Tham Quân không dám tiếp câu chuyện này nữa, ngượng ngùng ho khan, nói:
- Đô Úy nói phải, mời Đô úy nhìn, phía trước là phủ đệ của Dương Lang Trung rồi.
Dung nhan Tạ Mộc Văn tươi tắn, nói:
- Tốt, nếu có tin tức gì mong Lang Trung thông báo kịp lúc cho mỗ biết.
- Ha hả, đương nhiên, Dương mỗ tiễn Tạ Đô úy.
- Không dám không dám, Lang Trung khách khí rồi.
- Tạ Đô Úy, mời.
Hai người sóng vài nhau đi ra ngoài, Đường Túng và Kiều Quân Ngọc đi theo sau.
Hai ngời này từ trước đến nay không biết phạm nhân mà bọn họ đang truy
bắt phạm tội gì, vì sao bắt người. Nhưng bọn họ sống lâu trên quan
trường, đương nhiên hiểu hễ là vụ án của nội vệ Kinh Biện thì đại thể
không muốn ai biết, có lẽ can hệ cực kỳ trọng đại, cho nên cũng không
hỏi nhiều, tốt nhất là cứ theo đó mà làm là tốt nhất.
Dương Minh Sanh cười dài tiễn Tạ Mộc Văn đến tận cửa nhị đường, Tạ Mộc Văn xoay người lại ôm quyền nói:
- Lang Trung dừng bước, mỗ xin cáo từ ở đây!
Dương Minh Sanh đứng bậc dưới, hai tay chắp cao vái chào Tạ cô nương:
- Đi thong thả!
Tạ Mộc Văn và Đường Túng, Kiều Quân Ngọc đi ra trước viện, lão Lưu quản sự tiếp tục thay chủ nhân tiễn khách,Dương Minh Sanh vẫn chưa quay đi
mà vẫn đứng ở trước cửa, như có chút suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của
bon họ, lão Lưu quản sự tiễn khách xong chạy lên bên ông ta, nói:
- A lang (lão gia), ngài còn chưa ăn sáng, đồ ăn đã nguội rồi....
Dương Minh Sanh khoát tay, nói:
-Lát nữa đi, mỗ có việc phải làm, lát nữa mang vào thư phòngđi.
- Vâng!
Lưu quản sự đáp lời, lặng lẽ lui ra.
Dương Minh Sanh trở lại thư phòng, ngồi vào chỗ của mình, tay vuốt chòm râu, hơi trầm ngâm: “ Hành thích, đây là chuyện lớn, thích khách lại
mất tích ở trong thành Lạc Dương, còn nữa, trong thành không có chỗ ẩn
nấp, chếch về phía trạch viện quan là đến phường Tu Văn, chỉ sợ là cố
tình kéo mầm họa đến đây. “
Tròng mắt Dương Minh Sanh
xoay chuyển, trầm ngâm chốc lát, cũng không biết nghĩ được cái gì, khóe
môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh lẽo...