Say Mộng Giang Sơn

Chương 177 : Miêu Thần Khách ở ẩn

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Người thời bấy giờ hễ là đọc sách hay viết chữ, từ nhỏ đi học một chữ

lễ, rất coi trọng quy củ. Như là ban ngày không thể thông dâm, kể cả là

vợ chồng ân ái cũng phải thổi tắt đèn, đối với mình, với người đều phải

giữ lễ, không thể vi phạm quy củ, Uyển nhi sống trong một môi trường

được giáo dục, khiến nàng càng có nhiều ràng buộc.



Còn Dương Phàm lại hoàn toàn ngược lại, hắn đến từ Nam Dương, nơi đó vốn cũng không có nhiều quy củ, những chuyện trải qua thuở nhỏ khiến hắn thường phá vỡ

các quy củ. So với Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng đối lập. Hắn vốn là như

thế đấy, trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi bản thân mình có bao nhiêu khiếm khuyết đều thể hiện hết ra ngoài, đối với Uyển nhi từ nhỏ đến lớn chỉ

như chim Hoàng Yến sống ở trong lồng mà nói, chuyện này vô cùng mới mẻ.



Như lúc này, cùng với tình lang ở trên bàn thân thiết, hơn nữa lại là ban

ngày, trong lòng Uyển nhi cho rằng đó là chuyện rất phóng đãng là một

hành vi không tự trọng. Nàng xưa nay yên lặng trang nghiêm ở trên điện

mà trả lời Thái Hậu hoàng đế và văn võ đại thần, cùng với các quan văn,

sĩ tử ngâm thơ bình văn, xem cá, trồng cây, uống trà thơm thượng hạng,

đánh đàn nghỉ ngơi, không có việc nào là không trang nhã.



Dương

Phàm lỗ mãng không ngừng làm cho nàng có chút khó chịu và bất an. Có thể nàng so với tình lang lớn hơn mấy tuổi, đối với Dương Phàm lại yêu quý, dung túng, khiến nàng không muốn phản đối cách làm của tình lang. Trong lòng e lệ tiếp nhận, hành vi có trái với lễ giáo quy củ được giáo dục

lại làm cho nàng được một cảm giác mới mẻ, kích thích, cảm giác này

trước kia chưa từng trải qua làm tim nàng đập mạnh.



Lúc Dương Phàm đang hôn xuống, Uyển nhi “Ưm” một tiếng, thân mình liền trở nên mềm nhũn.



Lần này vô cùng thân thiết, khác xa với ngày đó ở bên bờ sông Y Thủy, hoàn

cảnh đặc biệt càng thêm du dương khiến Uyển nhi xúc giác nhạy cảm hơn

gấp trăm lần, nàng tâm đã loạn, tình mê muội, cả thân thể ngày càng mềm

nhũn ra, chỉ muốn như vậy mà nằm xuống. Tùy cho Dương Phàm muốn làm gì

thì làm.



Uyển nhi nghĩ loạn xạ:



- Ta đã từng này tuổi rồi. Còn có bao năm thanh xuân có thể cùng chàng, không bằng giờ liền cho

lang quân đi… không được! Nếu chẳng may có thai. Bị Thiên Hậu phát hiện

chẳng phải là cơ hội sống sót của lang quân bị một tay phá hủy đi? Nếu

muốn cùng lang quân chính thức làm vợ chồng, cũng phải tìm cách kiếm ít

thuốc đến…



Uyển nhi cực kỳ yêu Dương Phàm. Cơ thể trưởng thành

của Dương Phàm sắc dục như nước thủy triều, thật sự muốn buông không

chống cự nữa, chấp nhận vừa sợ vừa thẹn, nhưng trong lòng lại có một tia suy nghĩ tỉnh táo, nhắc nhở nàng đừng phóng túng một chút mà gánh hậu

quả đáng sợ. Hơn nữa nàng cũng không muốn đơn giản như vậy ở đây đem lần đầu tiên của mình qua loa giao cho nam nhân yêu quý của nàng.



Uyển nhi ở trong lòng hết sức khổ sở giằng xé, ý chí mỗi lúc một yếu kém,

hai tay chống cái bàn dần dần mềm xuống, nàng thật sự đã muốn đầu hàng.

Cam tâm tình nguyện để cho tình lang của nàng chinh phục, chiếm hữu.



- Ôi chao!



Dương Phàm bỗng nhiên kêu lên một tiếng làm Uyển nhi tỉnh táo lại.




- Nương tử, chúng ta sắp đến rồi.



Người này

đúng là Trung Lang Tướng Võ Du Kỵ, trong xe còn có một vị phu nhân trên

dưới 30 tuổi, mặc một bộ váy ngắn xanh nhạt hoa bạch lan, bên ngoài trên vai khoác một một áo xanh ngọc hững hờ trên cánh tay, mặt như trăng

rằm, con ngươi sáng, lông mày dài, đó là Lý thị phu nhân của Võ Du Kỵ.

Lý thị phu nhân tên một chữ là Nguyệt.



Võ Du Kỵ buông màn lo lắng mà nói:



- Võ Tam Tư vô duyên vô cớ mời ta làm gì? Chỉ sợ không phải là việc gì tốt lành…



Lý Nguyệt nhẹ nhàng bám cánh tay hắn dịu dàng nói:



- Lang quân lo lắng cái gì, là huynh trưởng nhà mình, còn có thể hại chàng sao?



Võ Du Kỵ vỗ vỗ cánh tay của nàng nói:



- Nguyệt nhi, nàng có chỗ không biết đấy. Ta là anh em họ tất nhiên sẽ

không hại ta, cũng không cần phải hại ta, tuy nhiên không bảo đảm được

sẽ không bắt ta giúp hắn đi hại người.



Lý Nguyệt nắm bàn tay to của hắn, đưa lên cái má mềm mại của mình nhẹ nhàng sờ vài cái hạ giọng nói:



- Lang quân vẫn không ưa những người nhà Võ gia ngang ngược, thiếp tất

nhiên biết rõ. Nếu lang quân chức quan này làm cực khổ quá, chúng ta

liền từ quan không làm nữa, quay lại quê nhà ở Thái Nguyên đi thôi.



Võ Du Kỵ cười khổ nói:



- Nguyệt nhi à, nàng nói nghe dễ quá. Võ gia chúng ta vì Thái Hậu mà mất

cũng vì Thái Hậu mà thịnh vượng, thành bại đều trong tay Thái Hậu. Ừ!

Chức vị đó, không phải do chúng ta muốn làm, giống như không phải do

chúng ta…, nếu vì ta từ quan không làm, chỉ sợ từ nay về sau khả năng

gia tộc không dung, cho dù trở về quê nhà ở Thái Nguyên cũng không có

lấy một ngày tốt lành.



Lý Nguyệt thở dài nói:



- Thiếp tất

nhiên biết thái độ làm người của lang quân, đều nhất định là người của

Võ gia, cùng với Võ Gia vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Nếu chúng ta không thể thoát ra, cũng chỉ là lá mặt lá trái. Tin là Thái Hậu sau khi lên

ngôi, đã ít tin dùng lang quân rồi, lang quân nếu không phải tự nguyện

tiến thân theo con đường quan, lúc đó sẽ nghĩ biện pháp thoát ra là

được.



Võ Du Kỵ thở dài một tiếng mà nói:



- Cũng chỉ như thế là tốt.