Say Mộng Giang Sơn

Chương 178 : Một ly rượu đứt ruột đứt gan

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Võ Du Kỵ vuốt ve bàn tay Lý Nguyệt dịu dàng nói:



- Nguyệt nhi,

may mắn còn có nàng ở bên ta, trước kia lúc còn nghèo túng, nàng đối với ta ủng hộ an ủi, không rời nửa bước, hiện giờ lại giúp ta giải sầu, phu xướng phụ tùy (chồng làm gì vợ cũng làm theo), cuộc đời Võ Du Kỵ này

thật may mắn, có thể có được người vợ hiền lương như nàng.



Lý Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc nói:



- Trong thiên hạ những nữ nhân có cuộc sống dễ chịu không ít, nhưng có mấy người được lang quân ca ngợi như thế.



Võ Du Kỵ bùi ngùi mà nói:



- Ở trong lòng Võ Du Kỵ, nương tử chính là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ.



Những lời này thật sự phát ra từ đáy lòng Võ Du Kỵ, Lý Nguyệt là tiểu thư chi bên của Quan Lũng Lý Thị, cũng được coi như là một tiểu thư khuê các.

Võ Du Kỵ và nàng được đính hôn từ nhỏ. Sau khi Võ Tắc Thiên nắm quyền

thực thi việc trả thù đối với toàn bộ gia tộc Võ thị, cả nhà Võ Du Kỵ bị đổi thành họ Phúc sung vào quân đội ở Hải Nam.



Trong tình huống

này, con gái nhà ai tình nguyện lấy hắn? Nhưng Lý Nguyệt lại không đồng ý từ hôn, vẫn cứ thuyết phục phụ thân từ ngàn dặm xa xôi đưa nàng đến nơi lưu đày của Võ Du Kỵ để thành thân cùng hắn. Lúc ấy Võ Du Kỵ áo lót mục thủng nát, cuộc sống vô cùng gian khổ, khi hắn nhìn thấy Lý Nguyệt vì

đường xá khó đi lại, nàng phải đeo túi, xách đồ, bỏ lại xe để đi bộ, vất vả mệt mỏi chạy tới trước mặt, hắn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.



Sau này Võ Tắc Thiên manh động có ý xưng đế trong đầu, cần ở

trong triều các vị trí trọng yếu phải là thân tín tuyệt đối để trợ giúp

nàng cướp ngôi vị hoàng đế, bất đắc dĩ mới phải dần dần dùng người họ

Võ. Võ Du Kỵ lúc này thời vận mới thay đổi, thăng chức rất nhanh. Tuy

nhiên những năm tháng đoạn trường cực khổ hắn vẫn không quên.



Năm đó khi Lý Nguyệt lặn lội đường xa chạy tới Quỳnh Châu, lúc đó vẫn là

một tiểu cô nương ngây thơ, thanh tú động lòng người, hiện giờ cơ thể

thay đổi, khí sắc trưởng thành, đã là một phu nhân trung niên, búi tóc

cao, đẫy đà thanh tú, sắc sảo. Võ Du Kỵ giờ cũng đã có mấy người thiếp

tuyệt sắc, tuổi trẻ, tướng mạo đẹp đẽ, rất biết hầu hạ người khác. Nhưng người hắn yêu quý, thủy chung nhất vẫn là nàng, người vợ cùng hắn chung hoạn nạn.



Đang nói chuyện thì xe đã đến phủ của Võ Tam Tư, quản

gia của Võ phủ mở cửa chính cho lái xe đánh thẳng vào. Võ Tam Tư đưa

theo phu nhân và vài vị thiếp cùng ở trước sảnh đợi xe ngựa.





Tam Tư cả người mặc một bộ áo nhẹ màu xanh lơ thêu tỉ mỉ, tranh hoa mai

đan xen, mấy vị thê thiếp cũng đều mặc trang phục dành cho yến tiệc. Xem ra hôm nay yến tiệc cũng không có người ngoài, chỉ là yến tiệc bình

thường trong gia đình. Thấy Võ Du Kỵ, Võ Tam Tư cười ha hả đi nhanh đến

đón tiếp, mấy vị thê thiếp cũng tiếp đón Lý thị phu nhân vừa đi vừa nói

chuyện.



Võ Du Kỵ đã tới phủ của Võ Tam Tư, nhưng Lý Nguyệt phu

nhân của hắn mới là lần đầu đến nhà. Tập tục của thời Đường, nữ nhân

trong nhà đều tránh gặp gỡ khách lạ, nhưng Võ Du Kỵ và Võ Tam Tư là anh

em họ, chính là người trong một nhà, cho nên Võ Tam Tư trực tiếp đưa vợ

chồng Võ Du Kỵ dẫn tới gian phòng khách phía sau.



Đi qua hành

lang dài có hồ cá, hoa sen, bước lên cầu đá, tiếp tục đi trên đường đá.
trò cười, còn thể diện gì nữa?



Võ Du Kỵ và Lý thị phu nhân đồng thời thở nhẹ ra, Võ Du Kỵ bỗng nhiên lại nghĩ đến một khả năng, hỏi dò:



- Như vậy… ý cô là muốn cho Du Kỵ kết hôn với một thê thiếp bình thường?



Võ Tam Tư không kìm nổi cười nói:



- Du Kỵ à, ngươi cảm thấy cô có thể làm chuyện hoang đường này sao?



Võ Du Kỵ đỏ mặt lên nói:



- Này… anh họ chớ có nước đục thả câu, tiểu đệ thật không nghĩ ra được.



Võ Tam Tư thản nhiên cười nói:



- Nếu thê tử của ngươi chết rồi, tái giá không phải tất cả đều tốt đẹp sao?



- A!



Võ Du Kỵ chấn động, Lý thị phu nhân kinh sợ hồn bay phách lạc run rẩy mà nói:



- Anh họ, ngươi nói chuyện gì vậy? Thiên Hậu… Thiên Hậu muốn…



Nói đến đây, đau bụng không chịu được nữa, chỉ cảm thấy ruột bị xoắn lại

giống như bị chặt đứt vậy. Lý phu nhân không kìm được ôm bụng, đau đớn

rên rỉ một tiếng. Võ Du Kỵ vội vàng đỡ lấy nàng nói:



- Nương tử, nàng làm sao vậy?



Lý phu nhân bị độc dược phát ra, đau đến đứng ngồi không vững, trượng phu

vừa mới đỡ, liền yếu ớt ngã vào lòng của hắn, lúc này nàng đã mơ hồ hiểu ra chuyện gì, chỉ chén rượu trước mặt, run giọng nói:



- Rượu này…rượu này… có độc?



Võ Du Kỵ kinh hãi bỗng ngẩng đầu trừng mắt hướng về phía phu nhân Võ Tam Tư nói:



- Chị dâu?



Phu nhân Võ Tam Tư rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân, bị trượng phu ép buộc phải làm ra chuyện này, trong lòng sớm đã sợ hãi, vừa thấy Võ Du Kỵ mắt

phóng hỏa, sợ hãi liền lùi lại hai bước, suýt nữa ngã ngửa. Võ Tam Tư

chậm rãi nói:



- Đào Mai, Dương tam tỷ hai người đưa phu nhân lui ra đi.



Hai thị thiếp kia trong lòng cũng sợ hãi, vừa nghe Võ Tam Tư sai bảo, như

được xá tội, vội vàng xông về phía trước đỡ phu nhân hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi tiểu đình.



Lúc này, Lý phu nhân kêu đau một tiếng, miệng tràn ra một dòng máu đen, Võ Du Kỵ quá sợ hãi, lo lắng kêu lên:



- Nương tử!