Say Mộng Giang Sơn
Chương 179 : Người cưỡi lừa từ xa tới
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Lang quân…
Lý phu nhân nắm chặt lấy tay của trượng phu, nước mắt
ròng ròng chảy xuống, Võ Du Kỵ lòng đau như dao cắt, mắt rưng rưng nhìn
về phía Võ Tam Tư tức giận nói:
- Võ Tam Tư! Ngươi sao lại dám! Ngươi…
Võ Tam Tư xoay xoay cái chén trong tay khoan thai nói:
- Ngươi xem, như vậy không phải rất tốt sao? Đệ muội bị bệnh cấp tính đột tử, sau khi chết vẫn giữ được thể diện, vẫn được chôn chung trong mộ
phần tổ tiên của Võ gia, được hưởng hương khói của con cháu đời sau. Mà
còn ngươi, cũng có thể cưới công chúa làm vợ, vẻ vang làm một vị phò mã. Ha hả…
- Võ Tam Tư, ta liều mạng với ngươi!
Võ Du Kỵ mắt
phát hỏa, muốn nhảy dựng lên cùng Võ Tam Tư liều mạng một trận, nhưng
lại bị Lý phu nhân giữ chặt lấy, gấp gáp kêu lên:
- Lang quân! Lang quân…
Võ Du Kỵ cắn chặt răng buộc phải ngừng lại, rưng rưng lau vết máu trên khóe miệng cho nàng, nhẹ giọng kêu:
- Nương tử?
Lúc này Lý phu nhân trong miệng và mũi đều chảy máu, không biết trúng loại
độc dược mạnh đến thế nào mà sắc mặt đã bắt đầu xanh tím, nàng cầm chặt
lấy tay của trượng phu, thân thể run rẩy mạnh, trong cổ phát ra âm thanh mơ hồ nghe không rõ.
Võ Du Kỵ vội vàng cúi đầu, Lý phu nhân ghé vào tia hắn hơi thở mong manh nói:
- Lang quân! Sùng Dịch, Sùng Hiên…
Tên nàng gọi đó là tên hai đứa con trai lớn của Võ Du Kỵ, đứa lớn mười tám tuổi, đứa nhỏ mười bốn tuổi.
Võ Du Kỵ thấy hàng hơi thở đứt quãng không nói được nữa, vội la lên:
- Sùng Dịch, Sùng Hiên bọn chúng làm sao? Nương tử nàng nói, nàng nói gì đi?
Lý Phu nhân yết hầu đã thắt lại không nói được đến một chữ, nàng gấp đến
độ há miệng ra, miệng tràn ra một ngụm máu, Võ Du Kỵ lòng như bị dao
cắt, dòng nước mắt chảy ra giàn giụa.
Lý phu nhân miệng đã không
thể trả lời, mặt đầy vẻ lo lắng, nàng chăm chú nhìn trượng phu, bỗng
nhiên chấm máu trên khóe miệng của mình, ở trên tay áo của hắn run rẩy
viết.
Võ Du Kỵ vừa nhìn thấy vậy vội vàng kéo tay áo ra cho nàng viết. Chỉ thấy Lý phu nhân khó khăn mà viết:
- Trục xuất khỏi gia môn, loại tên ra khỏi gia phả…
Kế tiếp nàng chỉ từ từ vẽ kéo dài một nét, nhưng tay nàng dường như không
còn sức lực rũ xuống, đôi mắt mở thật to. Quả thật là chết không nhắm
mắt.
- Ta này, còn ta đây này, lão phu ở chỗ này!
Không có người dắt lừa con lừa này cũng sợ trâu điên vội vàng hướng bên cạnh
lùi lại, nhưng không tránh ra được hoàn toàn, con trâu kia thấy phía
trước bị chặn đường, theo bản năng chúi đầu nhướng sừng trâu lên, thở
“phù” một chút, nhưng trên cổ con lừa lộ ra một đường rách thật lớn, máu tươi ồng ộc tuôn ra.
Con lừa bị đau kêu gào hai tiếng, đâm nghiêng, chạy lùi, liền theo hướng bên trong phường Thượng Thiện phóng đi.
Dương Phàm nhìn thấy xe bò tấn công cửa nhà, phía sau để lại cả một phố bừa
bãi, vừa muốn bước lại gần thì lại va phải một con lừa chạy như điên
đến. Trên lưng con lừa có một lão đầu mập, bị con lừa hất lên cao hạ
xuống thấp, như là một cái rẻ rách, lão vẫn ngoan cường ôm lấy cổ con
lừa, sống chết không chịu ngã xuống.
Trước mặt là một bàn đá
xanh, nếu mà lão đầu mập đập đầu xuống thì có lẽ đầu sẽ như quả dưa hẫu
vỡ, thật là nguy hiểm vô cùng. Dương Phàm vừa trông thấy thất kinh,
không kịp nghĩ nhiều đem quyển trục quăng ra hướng ven đường, một bước
nhanh chân nhào đến.
- Xuyyyyy…..
Dương Phàm xông tới đối diện với con lừa, trong phút chốc hơi nghiêng thân mình đem hai cánh
tay duỗi ra kẹp chặt cổ con lừa, chân dùng thế “Thiên cân trụy” giữ thật chặt trên mặt đất. Con lừa kia vẫn tiếp tục chạy như điên, Dương Phàm
cố gắng khống chế chặt cổ con lừa, hai tay cơ bắp nổi cuồn cuộn, trán
nổi lên gân xanh.
Cái con lừa kia kéo cả hai người bọn họ tiến về trước tới hơn mười bước, tốc độ mới chậm lại, cũng có khoảng cách vài
bước chân này mà đôi giày của Dương Phàm đã rách ra, lộ ngón chân cái ra ngoài. Địch Nhân Kiệt vừa thấy con lừa chậm lại liền nhanh chóng hai
tay buông khỏi lưng lừa, hướng mặt đất ngã nhào xuống. Lão cũng không
một mực trông chờ vào đám người cứu giúp, nếu chẳng may vị tráng sĩ này
không kiềm chế được con lừa, cơ hội cứu mạng duy nhất này cũng không
có.?
Địch Nhân Kiệt lăn một vòng, nhưng thật ra cũng an toàn, có
thể lão tuổi cũng đã cao, từ trên lưng lừa chật vật ngã nhào, cũng không phải cả người rơi xuống cùng lúc, chân phải chạm đất trước, chân trẹo
một cái, đau đến nỗi lão Đich ôi một tiếng, trán lão đổ mồ hôi.
Con lừa điên bị Dương Phàm ghìm lại cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Lão dắt lừa thuê từ xa chạy lại, vừa chạy vừa kêu khóc:
- Con lừa của ta, con lừa của ta, a…
Chạy tới chỗ người giúp hắn kéo con lừa điên lại, không khỏi phát ra vừa
khóc vừa cười, nhìn vào cổ con lừa, một lỗ hổng to tướng, máu tươi nhuộm cả một khoảnh, không kìm được lại bảo:
- Con lừa của ta, con lừa của ta a…
Địch Nhân Kiệt giận dữ mà nói:
- Ngươi chỉ biết con lừa của ngươi, lão phu vẫn là một người khách của
ngươi, ngươi cũng không hỏi, không lẽ lão phu cũng không bằng một con
lừa.