Say Mộng Giang Sơn
Chương 180 : Muốn hắn làm của hồi môn
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Địch Nhân Kiệt chỉ một cái vào đầu, tức giận tên dắt lừa thuê, đến lúc
này mới sửa sang lại quần áo, trong hình dạng rất buồn cười “Gà Què một
chân” hướng về phía Dương Phàm vái dài một cái tươi cười chân thành nói:
- Đa tạ tiểu lang quân trượng nghĩa ra tay, nếu không lão phu hôm nay gặp nguy rồi!
Dương Phàm cười nói:
- Lão nhân gia ngài khách khí quá…., trên đường gặp chuyện gian nguy, nên ra tay giúp đỡ, chẳng qua là tiện tay mà thôi, không có gì!
Hắn
quay người đi đến ven đường nhặt quyển trục, hướng về phía lão đầu mập
mà mỉm cười gật gật đầu, sau đó cất bước rời đi. Địch Nhân Kiệt nhìn
xuống phía chân hắn, vội gọi hắn dừng lại, quay qua đối diện với Thư A
Thịnh lúc này vẫn bị dọa cho sợ đến mặt trắng bệch nói:
- Vị tiểu lang quân này vì cứu ta mà giầy bị mài hỏng rồi, a Thịnh, a Thịnh ngươi lấy hai xâu tiền bồi thường cho tiểu lang quân này.
A Thịnh vội vàng dạ một tiếng, rồi lấy từ trong ngực áo ra ít tiền đưa đến, Dương Phàm khoát tay nói:
- Không cần, lão nhân gia không cần khách khí như thế, mỗ còn có việc, xin phép được cáo từ.
Dương Phàm nói xong, hướng về phía hắn chắp tay rồi nghêng ngang rời đi. A
Thịnh mặc kệ hắn, đem tiền cất trong áo, sau đó sờ loạn trên người Địch
Nhân Kiệt vội vàng hỏi:
- A lang, người có làm sao không?
Địch Nhân Kiệt trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Lão phu nếu chờ ngươi tới cứu chắc đã sớm bị rơi nát nhừ rồi, hừ!
Ngẩng đầu nhìn bóng Dương Phàm ở phía xa, Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười khen hay mà nói:
- Thiếu niên này, phẩm chất thật không tồi a. Xem thân thủ của hắn, muốn
ôm lão phu từ trên lưng lừa xuống dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại lo
nghĩ sợ con lừa điên kia lao đi đá đụng vào người khác cho nên trong lúc gấp gáp mới kẹp cái cổ con lừa lại, có thể thấy hắn tâm tư suy nghĩ kín đáo. Đúng là một thiếu niên nói đến là đến, đi là đi không thay đổi.
Dương Phàm là cứu người, lúc đó Địch Nhân Kiệt đang bị con lừa điên ướt sũng
làm nẩy lên hạ xuống trong không trung, hắn vừa mới được cứu nên vẫn
chưa hoàn hồn, có thể thấy Dương Phàm trong hoàn cảnh đó vẫn có thể kịp
suy xét, cho thấy tâm tư thật là càng thêm kín đáo.
Thiền Quyên
cũng cùng với A Thịnh đuổi theo. Nhìn thấy A Lang nhà mình không có bị
gì lớn, lúc này mới thở thật dài một hơi, trợn mắt nhìn A Thịnh liếc một cái, khiển trách hắn:
- Ngươi cũng thật là ngốc đấy, ngày thường luôn khoe khoang bản lĩnh, hôm nay a Lang gặp nạn, ngươi chẳng có một
chút tác dụng nào, nếu a lang gặp chuyện xấu gì, trở về ba vị lang quân
không giết sống ngươi mới là lạ!
- Đúng vậy! Tên Dương Phàm này trong cung hình như là một Đại giác thủ
thì phải? Nghe nói hắn đánh cầu, đá cầu, và đấu vật đều đặc biệt cao
siêu, trong “Bách Kỵ” đúng là cần một người như vậy, không biết điện hạ
tại sao lại hỏi đến hắn?
Thái Bình công chúa thản nhiên nói:
- Có chuyện, nói vậy chắc là tướng quân đã hiểu rồi hả?
Võ Du Nghi nói:
- Kính xin Công chúa chỉ rõ!
Thái Bình công chúa nói:
- Bản cung sắp tới đây sẽ lập gia đình, nam nhân đó…
Võ Du Nghi vội tươi cười nói:
- Đúng vậy a, Võ Du Nghi đã biết chuyện này.
Thái Bình công chúa cũng cười cười nói:
- Đại tướng quân vốn là anh trai phu quân của Thái Bình, về sau này vẫn là anh cả của Thái Bình…
Võ Du Nghi cười ha hả nói:
- Đúng vậy a, đúng vậy a, haha, mỗ đối với chuyện này thấy vui vẻ a.
Thái Bình công chúa nói:
- Thái Bình xuất giá, tất nhiên có võ sĩ, cung nữ hoạn quan làm của hồi
môn. Bổn cung muốn Đại tướng quân bỏ thứ yêu thích, đem Dương Phàm này
làm võ sĩ hồi môn, tặng cho Thái Bình, như thế nào?
Võ Du Nghi kinh ngạc nói:
- Dương Phàm? Công chúa tại sao lại chỉ đích danh tên này làm người hồi môn?
Thái Bình công chúa dường như không có chuyện gì nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ vì tài năng đá cầu, đánh cầu, đấu vật của
người này. Đại tướng quân cũng biết, Bản cung rất thích những trò chơi
này mà, khó có được người như vậy trong thiên hạ, đương nhiên cũng muốn
có ở bên người, những lúc rảnh rỗi hắn cũng có thể hầu Bản cung giải
buồn mà!
Nói tới đây, trên gò má trắng nõn mịn màng của nàng mơ hồ thoáng thấy cơ co giật một chút.