Say Mộng Giang Sơn

Chương 181 : Dịu dàng tâm tư nữ nhân

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Võ Du Nghi đối với yêu cầu của Thái Bình công chúa thật ra không có ý nghĩ gì đặc biệt



Thái Bình công chúa so với các nữ tử khác trong hoàng thất, có một chút

không tuân theo quy củ. Nàng cùng Tiết Triệu thành thân bảy năm, vợ

chồng ân ái, sinh bốn người con, hiểu rõ chuyện tình yêu chưa bao giờ

nghe thấy chuyện nuôi dưỡng trai lơ, tình nhân, hơn nữa nàng yêu thích

đá cầu, đánh cầu, và trò chơi đấu vật, tất cả mọi người đều biết chuyện

này cho nên, Võ Du Nghi tin chứ không nghi ngờ gì.



Nếu Dương Phàm thực sự là do hắn tiến cử vào “Bách Kỵ”, lúc này tự nhiên sẽ theo nước

đẩy thuyền, đưa ngay người cho Thái Bình, nhưng sau lưng Dương Phàm còn

có Thượng Quan Đãi Chiếu, người mà Thượng Quan Đãi Chiếu tiến cứ tới,

hắn cũng không biết ý Thượng Quan Uyển Nhi thế nào, và quan hệ giữa

Thượng Quan Uyển Nhi với Dương Phàm này thế nào, không thể tùy ý nhận

lời Thái Bình.



Thái Bình công chúa thấy hắn do dự, mặt không khỏi trầm xuống, không vui nói:



- Như thế nào, chỉ là một người thị vệ, Đại tướng quân cũng không buông tay được hay sao?



Tính tình Thái Bình công chúa từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được

mưa, có người nào giám trái ý nàng. Ban đầu nàng hai lần mời chào chiêu

dụ Dương Phàm đều bị hắn cự tuyệt, chẳng qua là muốn chiêu dụ hắn đến

phủ làm việc, nhưng không thực hiện được, mặc dù không hài lòng, nhưng

không vì thế mà sinh lòng oán hận. Về sau hai người lại sánh vai đánh

cầu đánh bại Thổ Phiên, những chuyện không vui đó liền tan thành mây

khói.



Nhưng lần thứ ba bị từ chối cũng là nàng khỏa thân muốn tìm một đêm hoan lạc vui vẻ, cho dù là bất kỳ nữ tử nào trong tình huống đó bị đối phương cự tuyệt, đều không thể chấp nhận sự nhục nhã đó, huống

chi Thái Bình công chúa luôn luôn tự cao về dung mạo tuyệt mỹ của mình,

trong lòng vốn lại mà một người hiếu thắng khác thường, nàng lúc này cực hận Dương Phàm.



Nếu không phải nàng ngay cả thân công chúa cũng

không thể áp bức người ta, nàng hận không thể thiến Dương Phàm, cho hắn

làm một nô tì. Cả một đời hầu hạ bên cạnh mình, chà đạp hắn, làm cho hắn nhục nhã để tiêu mối hận trong lòng. Hiện giờ đành phải lui một bước,

tiếp sau đó đối với Võ Du Nghi đề xuất yêu cầu này, chỉ cần đem Dương

Phàm biến thành người trong nhà mình, khi đó không phải nàng có thể xử

trí sao?



Đáng tiếc, nàng vốn tưởng rằng Võ Du Nghi nghe nói Dương Phàm ở trên sân đánh cầu, tư thế oai phong, mới đặc biệt đề bạt hắn, mà không biết rằng bên trong có ẩn tình khác. Sau lưng Dương Phàm là nữ

nhân kia, nhìn cả người lẫn vật đều như vô hại, dịu dàng như nước, nhưng nàng kia lúc này quyền bính thực so với vị Công chúa điện hạ có khi còn lớn hơn vài phần.



Công chúa xuất giá đều có võ sĩ cung nữ, hoạn

quan làm của hồi môn. Phô trương một chút của hồi môn mấy chục võ sĩ,

cung nữ, mười mấy hoạn quan là đã được sủng ái lắm rồi. Mà Công chúa của hồi môn, võ sĩ, cung nữ, hoạn quan phải dùng đến con số hàng ngìn để

đếm. Tuy nhiên chuyện này luôn luôn do nội thị tự liệt kê, thống nhất

sắp đặt, chưa từng có công chúa nào chỉ đích danh người nào đó để làm

của hồi môn.



Võ Du Nghi đương nhiên không muốn đắc tội với Công


Nàng con mắt hơi chuyển động đột nhiên nảy ra ý hay liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:



- Dương Phàm nhất định phải ở lại trong đội “Bách Kỵ” nếu Đại tướng quân

đem hắn làm của hồi môn cho Công chúa, chỉ sợ Thiên Hậu… sẽ mất hứng

đấy.



- À?



Võ Du Nghi thoáng kinh sợ, bỗng ngẩng đầu lên

nhìn trên môi Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhếch lên một nụ cười thần bí

khiến Võ Du Nghi sợ hãi bỗng nghĩ đến một khả năng, một khả năng, chỉ có một khả năng:



- Hay tên Dương Phàm này là của cô đấy…



Nghĩ đến đây Võ Du Nghi kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, không khỏi âm thầm trong

lòng thấy may mắn chưa đồng ý với Thái Bình, hắn vội vàng nói:



-

A! Võ mỗ đã biết! Đa tạ Thượng Quan Đãi Chiếu lần này chỉ bảo, Võ mỗ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ báo đáp. Võ mỗ biết nên làm thế nào rồi,

không dám quấy rầy Đãi Chiếu nữa, xin được cáo tứ, cáo từ!



Võ Du

Nghi vội vàng cáo từ mà rời đi, Thượng Quan Uyển Nhi đưa hắn đến tận cửa điện, nhìn hắn vội vàng đi xa, đóng cánh cửa điện lại, nụ cười trên môi liền biến mất sạch.



Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng không yên, Thái Bình công chúa vì sao lại muốn

Dương Phàm làm của hồi môn? Những lời Võ Du Nghi đã nói dường như đã rõ

lý do, nhưng người bên ngoài không biết được thái độ của Thái Bình công

chúa khi bị gả cho Võ Du Kỵ, nàng lại biết rõ, lúc này Thái Bình công

chúa đâu còn có lòng dạ thanh thản?



Thượng Quan Uyển Nhi chợt nhớ tới Thái Bình công chúa không chỉ một lần biểu hiện ra tán thưởng Dương Phàm, và đối với Dương Phàm nhiều lần chiêu dụ, đột nhiên nghĩ đến:



- Hay là Thái Bình công chúa cũng thích Nhị lang?



Trực giác của phụ nữ khiến Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ ngay đến nguyên nhân

này, nhưng nàng không biết tâm ý của Dương Phàm chính xác là thế nào?

Nghĩ lại Thái Bình công chúa kia tươi đẹp dung nhan như hoa, thân thể

quyến rũ, đến ngay cả trẻ trung như Uyển nhi cũng không thể tin tưởng

lang quân không quan tâm một chút nào.



Nếu chẳng may Thái Bình

công chúa đối với lang quân ra tín hiệu, liệu hắn có thể chịu đựng được

sự hấp dẫn không? Nếu chẳng may lang quân thay lòng đổi dạ…



Thượng Quan Uyển Nhi càng nghĩ trong lòng càng sợ, nàng ngay cả một khắc cũng

không muốn… liền bước đi ra ngoài, nếu không chính mình nghe được câu

trả lời của Dương Phàm, Uyển nhi trong lòng thật không yên.