Say Mộng Giang Sơn
Chương 185 : Ta cũng tới
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Trên sách kia chữ nghĩa quá cổ xưa,
ngắn gọn muốn chết, hơn nữa lại sử dụng nhiều thuật ngữ đạo gia, cho dù
là người am hiểu chuyện phòng the nhưng nếu không biết các thuật ngữ đạo gia thì cũng không hiểu được ý tứ bên trong. Đối với một nữ tử thì
phương diện tri thức này, nàng cho dù có vắt hết óc ra suy nghĩ như thế
cũng không thể nghĩ ra được các từ ngữ kia rốt cục là cái gì.
Lúc này Uyển nhi trong lòng giống như Mai Siêu Phong có được trong tay mình cuốn “Cửu Âm chân kinh” rõ ràng là sách quý võ học thiên hạ đệ nhất,
tiếc là đọc không hiểu như thế nào. Cái gì là “Ngũ tâm hướng thiên”, gì
là “Xá nữ anh nhi”.
Cái này thật sự cũng không trách được Thượng
Quan Uyển Nhi, không chỉ nàng không hiểu mà ngay cả rất nhiều nam nhân
việc này cũng dốt đặc cán mai. Năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân đem em
gái của mình là Đan Dương công chúa gả cho đại tướng quân Tiết Vạn
Triệt, hai người thành thân đến cả mấy tháng trời mà cũng chỉ dừng ở mức hai người cùng ngủ trên một cái giường mà thôi.
Lý Thế Dân thấy
em gái cả ngày rầu rĩ không vui, liền truy hỏi nhiều lần mới biết được
lý do, Lý Thế Dân vừa bực mình vừa không khỏi buồn cười, đành phải tìm
tên em rể ngốc kia đến, giảng giải cho hắn thuật vợ chồng. Lão Tiết lại
đắc ý mà không giữ ý khoe:
- Ta đây cùng công chúa rất tốt, cho tới bây giờ chưa hề cãi nhau! Bệ hạ người không cần phải lo lắng đâu!
Lý Thế Dân bị hắn đắc ý chẹn họng không nói được, đành phải dùng câu nói
thân mật như cá với nước để ám chỉ, lão Tiết vẫn mù tịt không hiểu gì,
không có cách nào khác đường đường là Hoàng đế đành phải lôi ông em rể
chạy tới dãy chuồng ngựa, xem hai con ngựa giao hoan, như thế này là quá trực tiếp đi? Kết quả lão Tiết vẫn không rõ, Lý Thế Dân không còn cách
nào khác thẳng thắn tìm cả một đám phò mã đến, mở một yến tiệc hoàng
gia.
Trong bữa tiệc nhà này, vị thiên tử Đại Đường dẫn đầu một
đám phò mã, đang giữa tiệc rượu thay nhau vừa uống vừa nói, miệng đầy
chuyện dâm, kể lại giảng giải tỉ mỉ, cuối cùng cũng làm cho Tiết Vạn
Triệt đồ đầu lừa hiểu rõ, thế hắn mới biết giữa vợ chồng còn có cái gọi
là “Sinh hoạt vợ chồng” đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên thông minh. Ở phương diện này lại không hiểu biết. Nàng căn hản không được
phổ biến kiến thức về phương diện này. Tài học của nàng có được là từ
mẫu thân của nàng từ nhỏ dạy bảo, làm mẹ chưa đến thời điểm con xuất giá sao có thể dạy về những kiến thức này. Khi nàng mười bốn tuổi, Võ Hậu
lựa chọn nữ quan, chọn trúng nàng. Đem nàng ở bên người, nàng chỉ toàn
tiếp xúc với công văn, nào có tiếp xúc với những chuyện tỉ mỉ đường đi
nước bước liên quan đến tình cảm nam nữ.
- A! ngươi không nói tới ta đã quên mất, loại trà kia khi uống hương vị
là lạ đấy, hương vị tinh tế quả thật là không tồi, được rồi, ngươi đi
nấu cho ta một ấm đến đây, cẩn thận một chút, khi nhóm lửa chớ để bị
bỏng.
- Dạ!
Đỗ Nhàn dạ một tiếng, cực kỳ hứng thú chạy đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng của Đỗ Nhàn hơi hơi cười một chút, lại một lần nữa nằm vật xuống, thân hình bỗng nhiên cứng đờ.
Lão hạ người nằm xuống, nghiêng trong ánh mắt dường như nhìn thấy bóng một người, giống như quỷ mị lướt qua trước mặt mình.
- Đúng là ảo giác sao?
Mí mắt lão giật giật nhưng không mở ra, nhưng thân thể của lão theo đà nằm xuống ghế, làm chiếc ghế phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, thân hình của lão nằm nghiêng một góc độ, chưa đủ để ngồi thẳng, chỉ có điều hai chân đạp
trên mặt đất, thân thể của lão liền dừng lại, một đôi mắt già nua đục
ngầu chậm rãi mở ra…
Lão nhân chậm rãi mở mắt đập vào mắt là một
đôi ủng da ngắn màu rám nắng, mũi giày hơi nhọn, tiếp đó là một ống quần được buộc vào chân, trên thân là vạt áo bào ngắn tới hông, thắt dây
lưng hình bán nguyệt ôm lấy bụng, đây là cách ăn mặc của một quân nhân!
Lão nhân từng bước một nhìn hướng lên trên, thân hình cũng theo từng bước
mà ngồi thẳng trên ghế, ghế mây liên tục phát ra tiếng xèo, xèo, cục,
cục. Khi lão đã hoàn toàn ngồi thẳng âm thanh kẽo kẹt dừng lại, lão nhìn vào mặt Dương Phàm, sau đó lại nhìn lên đỉnh đầu. Tóc của hắn thắt
chỉnh tề, đầu đội khăn vấn, bên ngoài còn bọc bằng một khăn la màu đỏ.
Đây là một người trẻ tuổi rất anh tuấn, nhưng trông hắn rất xa lạ, lão nhân tin rằng mình cơ bản không quen hắn.
Dương Phàm cũng đang nhìn lão nhân này, hắn thoạt nhìn thì thấy lão tiên sinh hoàn toàn vô hại cả với người và với vật, lão mặc quần áo mộc mạc, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng lộ ra vẻ bình tĩnh, yên ả. Dương Phàm
rất khó mà hình dung được một lão nhân hiền hòa như thế lại có thể là
hung thủ làm ra việc tàn nhẫn tàn tắm máu thôn làng của hắn.
Nhưng vị lão nhân trước mắt này chính là Miêu Thần Khách!
Trung, gian, thiện, ác, nếu từ dung mạo có thể hiện lên phân biệt được rõ ràng thì từ xưa đến nay trong triều đình đâu có rất nhiều kẻ gian tà như
vậy!
Dương Phàm bên tai mơ hồ như nghe thấy tiếng Dương Minh Sanh trước lúc chết nguyền rủa như điên cuồng:
- Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích!