Say Mộng Giang Sơn

Chương 186 : Cá lọt lưới

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Khi còn nhỏ ở phủ Quảng Châu ăn xin, đối với những người đi qua trước mặt

dựa vào vẻ mặt, cách ăn mặc đại khái có thể đoán được người này giàu, có trình độ và tấm lòng từ bi không, xin ăn nhất định là phải có bản lĩnh

này, loại bản lĩnh này khiến Nữu Nữu vô cùng tán thưởng, cảm giác mình

là một anh lớn có bản lĩnh.



Nhưng khi hắn dần dần lớn lên, hắn

phát hiện ra cái loại bản lĩnh nhận biết người này dần không sử dụng

được nữa. Cũng không phải bản lĩnh nhận biết người của hắn kém đi mà là

môi trường bây giờ hắn tiếp xúc không còn là giữa những tiểu dân nơi phố thị.



Địa vị càng cao, trên mặt đeo càng nhiều mặt nạ, giống như

con hát mới lên sân khấu biểu diễn ca hát, bọn họ luôn ở trong vở diễn

của mình, hát càng về sau đến ngay họ cũng không còn biết khi nào là

đang ở bên trong vở diễn, lúc nào ở bên ngoài vở diễn, thì người bên

ngoài làm sao mà phân biệt rõ ràng được?



Chu Hưng, bề ngoài trong sạch an nhàn nho nhã!



Lai Tuấn Thần rõ ràng an nhàn, tuấn tú, dáng vẻ đường đường!



Khâu Thần Tích oai hùng, võ biền, uy phong khí phách!



Người nào vừa mới nhìn sao mà biết được chính là gian thần?



Người nào vừa nhìn sao mà biết được chính là quan lại tàn ác?



Hai người nhìn kỹ nhau, nhìn một lúc lâu, Miêu Thần Khách trên mặt dần hiện lên một vẻ sầu khổ, lão nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dùng âm thanh khàn khàn già nua nói:



- Nghe nói Thiên Hậu sắp tới đăng cơ, chả mấy

chốc mà cởi bỏ áo phượng, thay bằng áo rồng. Chúng ta có góp tiền giúp

Thiên Hậu may áo phượng cũng không có chỗ để dùng nữa rồi.



Tiếng thở dài giống gió thu hiu quạnh, âm thanh khàn khàn tựa như gió thu cuồn cuộn thổi bay lá vàng sàn sạt



Miêu Thần Khách chống vào ghế mây chậm rãi đứng lên, dường như có chút run

rẩy, nhưng thần sắc lại bình tĩnh, giống như đã sớm đợi ngày này đến.

Lão tự nhủ nói:



- Bắc môn sáu học sĩ giờ chỉ còn lại một mình lão phu, lão phu luôn luôn nghĩ lúc nào sẽ đến lượt ta? Bây giờ, không phải là đã đến lúc rồi sao?



Dương Phàm mỉm cười, nụ cười làm vẻ lạnh lùng có chút tan biến:



- Ta còn tưởng rằng Miêu học sĩ ẩn cư ở đây nhãn nhã, tự do, bây giờ xem

ra ngươi cũng không tốt! Ngày qua ngày đều đợi cái chết, làm sao có thể

sung sướng được? Ta muốn giết ngươi, Thiên Hậu cũng muốn giết ngươi,

những người muốn giết ngươi cũng không ít nhỉ!



Lão Miêu Thần Khách mắt hơi ngưng lại kinh ngạc nói:



- Ngươi không phải là người Thiên Hậu phái tới?


làm đúng một việc là giữ lại cho mình một cái hậu về sau!



Dương

Phàm biết lão sắp nói đến vấn đề mấu chốt của sự việc, trong lòng vô

cùng nôn nóng, hắn không dám thở mạnh, lắng nghe Miêu Thần Khách nói

từng câu, nhưng không làm thế nào nhìn thấy được ánh mắt của Miêu Thần

Khách nhìn lên tán cây lóe ra tia lạ thường, chỉ có người nào rất hiểu

Miêu Thần Khách mới biết đây là vẻ mặt của thói quen chỉ xuất hiện khi

lão muốn tính kế với người nào đó.



Miêu Thần Khách nói:



- Hạ Lan Mẫn Chi bí mật nạp thêm một nữ nhân làm thê thiếp ở bên ngoài,

người phụ nữ này sinh cho hắn một đứa con trai, hắn đem người phụ nữ và

đứa con này giao cho một vị bằng hữu sinh tử, vị bằng hữu sinh tử này

chính là một người trong mười một họ bị đày đi Lĩnh Nam Thiều Châu.



Dương Phàm chậm rãi nói:



- Vì thế, Hạ Lan Mẫn Chi vì đứa con trai này mà bị dẫn tới Thiều Châu?



Hắn một mặt hỏi một mặt vội vàng nhớ đến thời thơ ấu ở thôn Đào Nguyên,

tính ra so với mình bọn trẻ lớn hơn mấy tuổi, Miêu Thần Khách cũng không nói đứa con đó sinh ra lúc nào, nếu xét về thời gian thì lớn hơn mình

khoảng bốn năm tuổi, cũng có khi lớn hơn mười tuổi, ai cũng có thể là

đứa bé đó.



Miêu Thần Khách nói:



- Đúng vậy, Lúc ấy Thiên

Hậu còn chưa có ý xưng đế, càng về sau quyền lực nắm giữ triều chính

hoàn toàn nằm cả trong tay Thiên Hậu, lại có chúng ta đang có ý giật

dây, Thiên Hậu dần dần manh động ý nghĩ xưng đế. Làm Hoàng đế tất cả đều là người cô đơn, nhưng Hoàng đế có lẽ nào là người cô đơn?



Hoàng đế không chỉ cần quyền lực, cần người ủng hộ cũng cần một gia tộc khổng lồ, mới có năng lực giữ giang sơn vững chắc. Nhưng không biết vì sao

Thiên Hậu đối với gia tộc của mình hận sâu như thế, nàng không nguyện ý

nhưng cũng đành phải dùng gia tộc Võ thị, sau khi nàng cho triệu hồi dần dần một lượng lớn người trong gia tộc Võ thị, nàng vẫn như trước chán

ghét đám người họ Võ này, nàng thậm chí hối hận về việc đã xử tử Hạ Lan

Mẫn Chi.



Hạ Lan Mẫn Chi ban đầu ở trong kinh giao du rộng rãi,

bạn bè rất đông, tuy rằng rất nhiều người vì hắn mà liên lụy, bị giáng

chức hoặc lưu đày, nhưng Hạ Lan Mẫn Chi được kế thừa tước vị Chu quốc

công, bạn bè của hắn có một số người thuộc phe phái của Thiên Hậu, những người này dù khi Hạ Lan Mẫn Chi bị thất sủng rồi, nhưng tội cũng không

nặng



Trong đám bọn họ có người không biết làm thế nào mà nghe

được tâm ý của Thiên Hậu, liền đem tin tức hậu nhân của Hạ Lan Mẫn Chi

trình báo Thiên Hậu, muốn tái khởi Đông Sơn, nhưng người này không đủ tư cách để có thể gặp được Thiên Hậu, vì thế hắn gặp mặt nhờ cậy ta, đem

chuyện này nói cho ta biết…