Say Mộng Giang Sơn
Chương 187 : Đá kê chân
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Miêu Thần Khách
chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Bất kể Hạ Lan Mẫn Chi lúc trước vô lý đủ kiểu, mục đích của hắn là gì,
nhưng mọi hành động bừa bãi của hắn cả thiên hạ đều biết, một người như
vậy danh tiếng đã xấu rồi, Thiên Hậu một khi lập ra tân triều làm sao có thể bịt kín được vết nhơ này?
Hơn nữa gia tộc Hạ Lan người
trưởng thành thưa thớt đối với Thiên Hậu có thể giúp được cho nghiệp lớn của nàng bao nhiêu? Đến lúc Thiên Hậu về già lại là một ấu chủ lên
thay, khi đó làm sao có thể lâu dài được? Nghe Thiên Hậu giãi bày tâm sự trong lòng, Miêu mỗ vì trung thành và tận tâm sao có thể ngồi yên xem
sự việc thành ra như vậy?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Vì thế ngươi liền cấu kết với Khâu Thần Tích đến nhổ cỏ nhổ tận gốc?
Miêu Thần Khách nói:
- Khâu Thần Tích cũng là người mà Thiên Hậu một tay cất nhắc lên, cũng là một người trong đám võ tướng rất hứng thú với việc Võ Hậu xưng đế, hắn
cùng với lão phu ở bên cạnh Thiên Hậu làm việc cho người, theo lẽ thường thì lão phu một trí thức, không thể tự mình xử lý được việc này, đương
nhiên cần dùng đến hắn.
Dương Phàm nói:
- Vì thế ngươi bày mưu tính kế để Khâu Thần Tích ra tay tàn sát giết người thôn Đào Nguyên?
Miêu Thần Khách nói:
- Đúng vậy! Chúng ta lúc đó đã quyết định trừ khử gia tộc Hạ Lan để sử
dụng gia tộc Võ thị. Thiên Hậu tài trí mưu lược kiệt xuất, tuy là phụ nữ nhưng nam nhi không thể theo kịp, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân, nữ
nhân chắc chắn sẽ xử trí theo cảm tính. Biết rõ Hạ Lan thị không thể bì
kịp với Võ thị trong việc giúp nàng đăng cơ, ngoài ra lại vì căm hận Võ
thị mà không mở miệng được, chúng ta đương nhiên nên giúp đỡ cho Thiên
Hậu.
Dương Phàm đột nhiên hai mắt linh hoạt sắc bén đứng lên kích động mà nói:
- Cho nên vì thế, các ngươi liền làm việc này, đem một thôn trang nhiều người như vậy giết sạch sẽ?
Miêu Thần Khách thản nhiên nói:
- Những người trong thôn trang Hạ Lan thị kia đương nhiên nhất định phải
giết, con ruột của Hạ Lan Mẫn Chi rốt cuộc gửi gắm cho ai, cái người
chạy đến mật báo cũng chỉ biết đến đó, không nói rõ làm sao chúng ta
biết được ai mới là con rơi của Hạ Lan Mẫn Chi? Phải giết sạch toàn bộ
mới an toàn. Ngươi có biết thay đổi triều đại phải chết bao nhiêu người? Tất cả mọi thứ có khả năng trở thành chướng ngại cho việc đăng cơ của
Thiên Hậu đều biến thành hòn đá kê chân, hơn trăm kẻ xuẩn ngốc trong
thôn trang đó thì sẽ bị coi là gì?
Dương Phàm tay hơi hơi run lên, hắn cắn răng cười lạnh:
lại do dự, Địch Nhân Kiệt là quan Thị Lang, gọi lão một tiếng là “Địch
Thị Lang”. Đây là quy củ xưng hô thời cổ. Tuy nhiên Dương Phàm và Địch
gia Nhị lang Địch Quang Viễn xưng huynh gọi đệ, nên phải gọi Địch Nhân
Kiệt một tiếng là “Bá phụ “ mới đúng, nhưng lại không biết Địch Quang
Viễn có nhắc tới mình trước mặt lão không, tùy tiện xưng hô như vậy có
thể khiến người ta cảm giác mình bắt quàng?
Dương Phàm trong lúc đang do dự chợt nghe một tiếng người cười to nói:
- Ha ha ha… Đây không phải Địch công sao, Địch công vẫn khỏe mạnh như xưa, thật đáng mừng quá!
Dương Phàm còn chưa biết xưng hô với Địch Nhân Kiệt thế nào cho phải thì đột
ngột bị một tiếng cười dài cắt ngang, hai người đồng loạt quay đầu lại
nhìn, thì thấy một vị quan viên lông mày một hàng, mắt xếch, tóc mai
ngay ngắn, mũi túi mật bộ dạng vô cùng đàng hoàng đang cười lớn đang
tiến đến đây. Người này cũng mặc một bộ quan phục màu tím, đầu đội khăn
lụa đen, thắt lưng đai ngọc, bên thắt lưng cũng treo một cái túi kim
ngư, đúng là Xuân quan Thượng thư Võ Tam Tư.
Địch Nhân Kiệt khẽ “A” một tiếng chắp tay nói:
- Võ Thượng Thư!
Võ Tam Tư cười ha hả mà đi đến gần nói:
- Võ mỗ tối hôm qua còn mới nghe nói Địch công đã hồi kinh, đang nghĩ bớt chút thời gian tới nhà viếng thăm, không nghĩ lại gặp ở chỗ này, Địch
nhân đang muốn vào cung gặp thánh thượng sao?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Đúng vậy, Địch mỗ khi hồi kinh vô ý ngã bị thương ở chân, ở nhà nghỉ
ngơi mấy ngày, lúc này đỡ một chút liền vội vào cung gặp Thiên Hậu.
Võ Tam Tư cười nói:
- Tốt! vậy thì Địch công đi trước gặp Thái Hậu, Võ mỗ muốn đến Trung Thư
làm một số việc, lát nữa xong việc, ở chỗ cửa bên trái này đợi Địch
công, Địch công hồi kinh, Võ mỗ vì Địch công mà bày một bữa yến tiệc đón tiếp, tẩy trần cho Địch công…!
Địch Nhân Kiệt nghiêm sắc mặt nói:
- Ôi! Thế này cũng không được, Địch mỗ bụng dạ hỏng rồi, giờ không chịu
được tiệc rượu, Võ Thượng thư có ý tốt Địch mỗ xin ghi nhận trong lòng,
bữa tiệc rượu này xin được miễn thứ cho kẻ bất tài này!
Võ Tam Tư sắc mặt lạnh lùng nói:
- Địch công không nể mặt Võ mỗ sao? Theo mỗ biết hôm qua Địch công qua dự yến tiệc của Thái Bình công chúa? Nàng họ Lý có lời mời, Địch công liền vui vẻ nhận lời, giờ Võ mỗ mời, Địch công ngay cả thể diện của ta cũng
không nể sao?