Say Mộng Giang Sơn

Chương 188 : Bị ép tự tử

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Địch Nhân Kiệt vừa muốn trả lời lại có một người cười nói:



- Ha, ha! Võ thượng thư, thật đúng lúc, thật đúng lúc, làm sao mà lại gặp ở đây? Ôi Địch công, ngài cũng ở kinh thành sao?



Người đang nói này tuổi hơn bốn mươi, mặt mày sáng sủa, mặc một bộ quan phục

đỏ thẫm, thắt lưng treo cá bạc, áo mũ chỉnh tề, khí chất không tầm

thường, người này là Lại Bộ Viên Ngoại Lang Tô Vị Đạo.



Tô Vị Đạo

này chín tuổi đã có thể thi văn chương, thuở nhỏ tài hoa xuất chúng, hai mươi tuổi đậu tiến sĩ, ban đầu làm quan ở Hàm Dương, sau lập được chiến công lớn đã được Lại Bộ Thị Lang Bùi Hành Kiệm khen thưởng, còn từng

hai lần làm trợ lý theo Bùi Hành Kiệm chinh phạt Đột Quyết.



Tô Vị Đạo và Đỗ Thẩm Ngôn, Thôi Dung, Lý Kiệu cũng xưng là “Văn chương tứ

hữu” cùng với Lý Kiệu được xưng là Tô - Lý, là luật thi đại gia Đại

Đương. Tuy nhiên người viết sách này lại thấy Tô Vị Đạo này có hai cống

hiến lớn nhất, một là sinh ra người con trai ở Mi Sơn người đời sau gọi

là Tô Đông Pha, hai là để lại cho thế hệ văn chương đời sau câu thành

ngữ “Lập lờ nước đôi”



Tô Vị Đạo thấy Võ Tam Tư liền đi đến chào

hỏi không ngờ phát hiện ra Địch Nhân Kiệt đã ở đó, vội hướng về phía

Địch Nhân Kiệt thi lễ cười nói:



- Hai vị đứng ở đây nói chuyện gì vậy?



Địch Nhân Kiệt cười híp mắt nói:



- Địch mỗ vừa mới hồi kinh, Võ Thượng Thư có thịnh tình thành khẩn, muốn thiết yến đón tiếp tẩy trần cho Địch mỗ.



Tô Vị Đạo vừa nghe vậy miệng nói luôn:



- Làm được, làm được, Địch lão đức cao vọng trọng, lần này phụng chỉ hồi

kinh, tất sẽ được trọng dụng. Hai vị cùng là trọng thần phải nên hòa hợp êm thấm.



Dương Phàm đứng bên nhìn, chỉ thấy lão đầu mập Địch Nhân Kiệt này già mà không ra dáng, trong mắt hiện lên chút tinh quái nói:



- Đáng tiếc Địch mỗ dạ dày hỏng rồi, hiện giờ không thể ăn một chút dầu tanh nào, thật sự không thể dự tiệc.



Tô Vị Đạo vừa nghe vội hỏi:



- A! Địch công vừa mới hồi kinh chắc là đi đường xa mệt nhọc, tích khí mà bị thương. Địch công tuổi tác đã cao, tuy là bệnh nhẹ cũng xem là không nhỏ, như thế này hay là trước khi ăn thức ăn mặn. Làm nhẹ dạ dày mới

thích hợp.



Võ Tam Tư lườm Tô Vị Đạo một cái, cả giận nói với Địch Nhân Kiệt nói:



- Địch công hôm qua còn có thể dự tiệc, tại làm sao hôm nay gặp Võ mỗ bụng liền không thoải mái?



Địch Nhân Kiệt ha hả cười mà nói:



- Chắc là ăn phải cái gì không tinh khiết rồi, Địch mỗ cũng không phải

thần tiên có thể tiên đoán trước, không biết bệnh này tự dưng phát mà!



Tô Vị Đạo nhìn hai người đối đáp qua lại. Biết có một chút gì đó không ổn, ngầm hối hận tự dưng mạo muội sơ xuất chen vào, vội vàng ho khan một

tiếng nói:



- A! Hai vị cứ chuyện trò đi, Tô mỗ đi đến Trung Thư có một số việc phải làm, xin được cáo từ rồi!
cho rằng thần không sai đó là vinh hạnh của thần. Đúng là thần cũng có

chỗ không phải khiến người ta chê trách, cũng chỉ là vì nghĩ cho đất

nước, vì Thiên Hậu, Lão thần không biết tên bọn họ.



Võ Tắc Thiên cười nói:



- Ha, hả, Quốc Lão có tấm lòng của một tể tướng!



Địch Nhân Kiệt vội nói:



- Không dám!



Võ Tắc Thiên hơi hơi cười nhìn lão một cái nói:



- Quốc Lão ở Giang Nam đã nhiều vất vả rồi, lần này hồi kinh bàn giao

công việc cho quan chức được phái đi, tạm thời nghỉ ngơi một chút, tĩnh

dưỡng thân thể và tinh thần một chút, ngươi cũng không thể già a, trẫm

còn muốn dùng ngươi.



Địch Nhân Kiệt vội vàng đồng ý, Võ Tắc Thiên chuyển hướng nhìn, thấy Hứa Lương vẫn khom người đứng một bên, không

khỏi “Ồ” lên một tiếng nói:



- Ngươi xem, trẫm thật sự đã già rồi, để ngươi đứng đó mà rõ ràng không nghĩ tới. Ha hả ngươi vừa mới hồi

kinh, việc lớn trẫm không phiền ngươi, nhân đây giúp trẫm phá một vụ án

đi!



Địch Nhân Kiệt ánh mắt ngưng lại nói;



- Vụ an? Không biết Thiên Hậu nói đến…



Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:



- Miêu Thần Khách đã chết!



Địch Nhân Kiệt mắt mũi hơi hơi co rụt lại, không lên tiếng trả lời.



Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn lão một cái nói:



- Hừ! Ngươi đã thành tinh cáo già, không cần phải trong đầu đoán mò á…, Miêu Thần Khách không phải do trẫm giết!



Địch Nhân Kiệt và Võ Tắc Thiên tuổi tác tương đương nhau, ở trước mặt lão Võ Tắc Thiên cứ như hai người già nói chuyện trong gia đình, trong lòng

thanh tĩnh, nói chuyện cũng tha hồ tùy tiện, tự nhiên.



Địch Nhân Kiệt nói:



- Vâng! Hắn chết trong trường hợp như thế nào?



Võ Tắc Thiên nói một tiếng người không phải do nàng giết, Địch Nhân Kiệt

lập tức tin rồi. Bây giờ Võ Hậu không cần ra vẻ ta đây, nàng nói không

phải nàng thì nhất định là không phải nàng.



Võ Tắc Thiên nói:



- Treo cổ tự tử!