Say Mộng Giang Sơn

Chương 189 : Hắc xỉ thường chi

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Nghe xong Võ Tắc Thiên nói câu này tự thấy không hợp lý, Địch Nhân Kiệt trên mặt có một chút kinh ngạc, không cần chần chừ, lập tức hỏi:



- Thiên Hậu cho rằng hắn không thể nào treo cổ tự tử?



Võ Tắc Thiên nói:



- Hắn không dám!



Địch Nhân Kiệt lại trầm mặc, làm người ta chết không dám sống, làm người ta

sống không dám chết. Đây thật là một thủ đoạn uy áp đến mức nào!



Võ Tắc Thiên dường như cũng hiểu được câu chuyện này rất nặng nề, chuyển một cái lại nói:



- Trẫm tin rằng Miêu Thần Khách chắc sẽ không tự sát, trừ khi có người ép bức hắn, trong chuyện này có chỗ kỳ lạ, ngươi đi giúp ta tìm hiểu

chuyện này!



Địch Nhân Kiệt đứng lên chắp tay nói:



- Thần lĩnh chỉ!



Võ Tắc Thiên nói:



- Nơi này không phải trong triều, không cần giữ lễ, ngồi xuống nói chuyện!



Nàng nhìn sang Hứa Lương nói:



- Ngươi tìm trong “Bách Kỵ” điều động vài người có khả năng, tháo vát,

nghe theo sự điều khiển của Địch Quốc! Trẫm muốn xem, kẻ nào lớn gan như thế, dám ở sau lưng trẫm làm việc này!



Hứa Lương vội vàng nói:



- Thần tuân chỉ!



Bên này Võ Tắc Thiên lại hướng về phía Địch Nhân Kiệt hỏi tình hình Giang

Nam một lúc. Hứa Lương thấy đã không còn chuyện của y rồi, liền rời khỏi điện Võ Thành, ra đến bên ngoài nói với Hoàng Húc Sưởng:



- Đi thôi, chúng ta…



Vừa ngẩng đầu bất thình lình thấy Dương Phàm ở cách đó không xa, liền thấp giọng nói:



- Hắn tại sao lại ở đây?



Hoàng Húc Sưởng nói:



- Ai biết hắn tới làm gì, vốn là hôm nay hắn xin nghỉ để đến chùa Bạch Mã thăm hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa, kết quả lúc nãy vừa mới nhìn thấy hắn

cùng quan nha Địch Thị Lang còn có Thiên quan phủ Tô Viên Ngoại Lang

cùng nhau đi tới, nghe nói lữ soái ở bên trong nên hắn nói muốn hầu

chúng ta quay về, hắc! Người này lai lịch không nhỏ, nhưng thật ra lại

hiểu quy củ đấy, không giống con những quan lại khác kiêu ngạo, ngông

cuồng.



Hứa Dũng trong lòng cười khổ thầm nghĩ:


- Đợi lão phu đi đến quý phủ của Miêu Thần Khách điều tra tình hình một

chút xong, sẽ quay về hỏi rõ chuyện của Hắc Xỉ Thường Chi, nghĩ cách cứu hắn…



Địch Nhân Kiệt và đoàn người vừa mới tránh ra, xa xa bỗng

có hai con ngựa phi như bay đến, đến gần đấy thì dừng lại, nữ tử cưỡi

trên một con ngựa phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, vô cùng lo lắng mà

nói:



- Chỉ chậm chễ một chút ở cửa thành, sao đã không thấy tăm hơi hắn đi hướng nào? Ôi…



Nói chưa dứt lới cô gái này liền ôm bụng, vẻ mặt rất khốn khổ.



Nữ từ này chừng hai mươi tuổi, ngẩng đầu, chóp mũi như chùy, con ngươi màu hơi xanh, làn da màu bánh mật sáng lên dưới ánh mặt trời, chín chắn,

thân thể rắn chắc đầy đặn, mày rậm, mắt to, bộ dạng tuy không giống với

những nữ tử Lạc Kinh thon thả, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại có một vẻ

hoang dã như cây cỏ sống nơi sơn dã tràn đầy sức sống.



Nàng mặc

một áo cổ lật, quấn thắt lưng của người Hồ, bụng lớn, nhìn là nhận ra

đang mang bầu, lúc này nàng lấy tay ôm bụng không biết có phải là do

cưỡi ngựa phi nhanh hay không mà bị động thai.



Cưỡi con ngựa

phía sau nàng là một cô nương nhỏ hơn nàng vài tuổi, môi nhỏ nhắn, cằm

tròn, cũng mặc một áo cổ lật quấn thắt lưng của người Hồ, da thịt khỏe

mạnh giống như lúa mì, tướng mạo lại giống người Hán, lông mày đẹp, mắt

to, dung nhan xinh đẹp, tóc tết thành ba bím lớn đen nhánh, đây cũng là

kiểu tóc của người Hồ vùng biên cương.



Nhìn thấy nữ nhân kia lấy tay ôm bụng, nàng vội vàng thúc ngựa đến gần hỏi:



- Phu nhân người làm sao vậy? Người cả đoạn đường này vội vã, nhưng chớ

có làm động thai. A lang vào kinh, không sợ sẽ không tìm được tung tích

của hắn, chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.



Ngay lập tức người phụ nữ giữ lấy bụng, cố gắng chịu đựng, cảm giác không khỏe nói:



- Không được, ta nhất định phải tìm được lang quân đã!



Vị cô nương kia vội kêu lên:



- A lang bị giải vào kinh, tất nhiên sẽ bị giải vào đại lao, biết được

tung tích rồi, phu nhân hiện giờ cũng không thể gặp được. Hay là tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, bằng không nếu có chuyện gì, chúng ta chẳng những

không thể giải cứu A lang mà thai nhi trong bụng cũng không giữ được…



Người phụ nữ kia do dự một chút rồi nói:



- Cũng được, ta thật sự là không chịu được nữa rồi, Đóa Đóa, ngươi trước

đi tìm cho ta một chỗ nghỉ, sau đó đi thăm dò tin tức của lang quân,

biết được tin chính xác lập tức đến quý phủ Địch Nhân Kiệt xin giúp đỡ,

Lâu Phó sứ nói với ta, chỉ có Địch công ra tay mới có đường sống!