Say Mộng Giang Sơn
Chương 193 : Nữ gian tế!
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Đóa Đóa theo những người trong nha môn Hình Bộ cho biết a Lang đã tự
sát, không khỏi quá sợ hãi, nàng tuyệt đối không tin a lang tự sát. Quản lý một trăm ngàn đại quân, uy chấn Thổ Phiên, Đột Quyết, một vị Đại
tướng uy phong như vậy, trên đường chịu bao đau khổ cũng không tìm đến
cái chết, vừa mới bị giam vào đại lao tại sao lại “Sợ tội tự sát” rồi?
Đóa Đóa mặt đầy nước mắt trở về, muốn đem tin tức bất hạnh này báo cho phu
nhân, cho nên chân bước cực nhanh, Viên Hướng Niên kia đuổi theo tới
đường cái phố xá đông đúc, chỉ thấy người và người đi lại, hối hả nhìn
khắp nơi tìm một nữ tử mặc trang phục người Hồ. Đời Đường thời này lại
đang thịnh hành trang phục người Hồ, ngoài đường đều là các nữ tử mặc
trang phục người Hồ.
Viên Hướng Niên không còn cách nào khác đành phải trở lại nha môn Hình Bộ, băn khoăn không dám đi gặp Chu Hưng, chỉ
sợ lại bị hắn chửi cho, đi vòng quanh nửa ngày trời, thấy thị vệ kia vẫn đứng ở cửa nha môn , trong lòng không khỏi bồn chồn, hắn hỏi:
- Nữ nhân kia hỏi các ngươi chuyện gì?
Sau khi hắn nghe hết chuyện Đóa Đóa cô nương đã hỏi, lập tức mừng rỡ trong
lòng, lại thấy đã có thể đi gặp Chu Hưng khoe thành tích, lúc này mới
dám đi bái kiến Chu Hưng. Viên Hướng Niên gặp Chu Hưng, sợ hãi nói nữ
nhân kia đã biến mất, không chờ Chu Hưng nổi giận, lập tức nịnh nọt hắn
nói nghe được nàng kia đã hỏi sai nha cẩn thận về phủ đệ của Địch Nhân
Kiệt.
Chu Hưng không nghe thì thôi, vừa nghe lại nổi trận lôi
đình, lại tát ngay một cái như trời giáng vào mặt hắn, Viên Hướng Niên
răng lợi rụng đến mấy cái.
Chu Hưng chẳng buồn để ý tới cái tên ngu xuẩn này, chỉ muốn tung chân đá một cái đá văng hắn ra. Sau lại vội cân nhắc đứng lên:
- Nàng tại sao lại muốn tìm Địch Nhân Kiệt? Chỉ là muốn tìm người cứu
giúp sao? Đổ vấy cho Hắc Xỉ Thường Chi mưu phản, chuyện này có trăm ngàn chỗ sơ hở, nếu nàng giữ trong tay chứng cứ gì… Phải rồi, nhất định phải tìm được nàng, việc này liên quan đến người quản lý một trăm nghìn
quân, lực lượng này phải nắm giữ hết trong tay, sau này lúc tranh giành
thì mới nhiều tự tin.
- Ngươi đi…
- Tiểu nhân ở!
Chu Hưng còn chưa nói xong, Viên Hướng Niên liền khẩn trường băng bó cầm
máu, cứng cỏi lách vào làm ra một bộ tươi cười nịnh nọt, xem ra có chút
nhũn người ra.
Chu Hưng ngẫm nghĩ một lát, khoát tay nói:
- Cút ra ngoài!
Viên Hướng Niên tươi cười đứng yên trên mặt đất, rắm cũng không dám đánh một cái, khép chặt lấy mông đi ra ngoài.
Chu Hưng khẽ lắc đầu, thầm nhủ:
Võ Du Nghi vẻ mặt nghiêm trọng nói với bọn họ:
- Hiện giờ có một vụ án lớn, có mấy gian tế người Đột Quyết lẻn vào Kinh
thành Lạc Dương, đánh cắp thông tin tình báo của triều đình ta về bố trí binh lực, trang bị vũ khí, chuẩn bị trốn về Đột Quyết. Nếu những tin
tức tình báo này rơi vào tay người Đột Quyết, Lũng Hữu đại quân ta sẽ
gặp tổn thất vô cùng to lớn.
Cả đám tướng sĩ “Bách Kỵ” nghe xong tất cả giật mình, Võ Du Nghi lại nói:
- Án này quan hệ đến việc trọng đại, bản tướng quân đã phái nội vệ để
điều tra gian tế này, nhưng xét thấy nhân lực không đủ, nên cử các người cũng đi điều tra. Các ngươi nhớ kỹ, một khi bắt được gian tế của Đột
Quyết giết ngay tại chỗ nhưng nhất định phải mang được các thông tin
tình báo quan trọng trở về!
Hứa Lương nói thêm:
- Các
ngươi sau khi xuất cung tự nhiên sẽ có người giúp đỡ. Hai gian tế kia là hai nữ nhân trẻ tuổi người Đột Quyết, trên người đang giữ tin tức tình
báo bố trí quân sự của Đại Đường ở Lũng Hữu. Xét theo tình hình Đại
Đường đang cùng Đột Quyết nghị hòa, loại sự việc giao tranh như thế này, không nên công khai, cho nến các ngươi chờ bắt được hai gian tế kia lập tức xử tử, quay trở về, trút được gánh nặng, coi như đã hoàn thành
nhiệm vụ, lập nhiều công lớn.
Võ Du Nghi ánh mắt quét qua mặt bọn thị vệ “Bách Kỵ”, cuối cùng dừng lại ở chỗ Dương Phàm trầm giọng nói:
- Trong cung trước đã phái nội vệ truy tìm tung tích hai nữ gian tế này,
vốn đã tìm được chỗ ở của họ, chẳng biết tại sao tin tức này đã bị lộ ra ngoài, chậm một bước, bọn họ đã chạy mất.
Hiện giờ nội vệ đang
tìm kiếm khắp nơi, bởi vì nhân lực không đủ, mới đem các ngươi tập hợp
lại. Người là ở phường Đạo Quang mà trốn mất đấy, trời đã tối không lâu
nữa sẽ thi hành lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm, cho nên hai nữ gian tế
này không thể đi quá xa được, bởi vậy các ngươi hãy tìm kiếm ở vị trí
phường Đạo Quang và các khu vực xung quanh, ai có thể tìm được các nàng, giết chết, đoạt lại được thông tin kia mang trở về, bản tướng liền đề
bạt hắn làm lữ soái!
Bọn thị vệ nghe xong tin này lập tức tinh thần vô cùng phấn chấn, tại cửa thành trong lầu tràn đầy sát khí.
Võ Du Nghi hài lòng gật đầu, khua tay nói:
- Quân lệnh như sơn, lập tức chấp hành!
Một hồi “rắc rắc rắc” tiếng bước chân mang theo một trận sát khí, nhanh
chóng rời khỏi thành lâu Huyền Vũ Môn, hơn năm mươi tên binh lính “Bách
Kỵ” dọc theo chiều dài cửa thành hùng hậu đi từ bên trong ra ngoài, lúc
này trời đã tối, bọn họ một đám người cuối cũng đã rời khỏi Hoàng cung.
Cửa cung sau lưng chậm rãi khép lại, một tia nắng chiều cuối cùng đã
tắt…