Say Mộng Giang Sơn
Chương 192 : Nham hiểm
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Hình Bộ Nha Môn cũng giống như các nha môn khác, cổng ra vào có bốn sai
nha đứng gác, nhưng mà đến nơi này người ta liền có một cảm giác khác
biệt so với các nha môn khác, đó là một bầu không khí khắc nghiệt, nghe
thì rất sâu xa, nhưng cái loại không khí này quả thật là có tồn tại.
Loại không khí này có thể khiến dân đen nhìn thấy mà khiếp sợ, nhưng đối với những người như Địch Nhân Kiệt không có ảnh hưởng gì, hắn đã tới Hình
Bộ Nha Môn, không cần đợi hắn phải nói, Dương Phàm liền đi đến nói với
đám sai nha giữ cửa nói rõ ràng thân phận của Địch Nhân Kiệt, một tên
sai nha lập tức chạy vào bên trong báo tin.
Chỉ chờ đợi một lát sau, chợt nghe thấy trong nha môn tiếng cười dài, một âm thanh cực kỳ thân thiết:
- Ha ha ha, mới sáng sớm bỗng nghe thấy tiếng chim khách kêu, hóa ra là Địch công hạ cố đến chơi!
Địch Nhân Kiệt chớp mắt nhìn về phía Dương Phàm, nhẹ nhàng giũ quần áo bước lên nghêng đón.
Sau âm thanh nhã nhặn hào phóng vừa phát ra, Chu Hưng hớn hở từ trong cánh
cửa bước ra, Địch Nhân Kiệt vừa mới đi lên bậc thang bộ dạng đang muốn
vái chào, Chu Hưng liền lấy tay đỡ lấy tay hắn, trên mặt tươi cười nói:
- Ai nha nha, Địch công, làm cái gì vậy, người không thể làm cái lễ này
nha, đây không phải là muốn làm tổn thọ của Chu Hưng sao.
Địch Nhân Kiệt mỉm cười mà nói:
- Địch mỗ là Thị Lang, ngài là Thượng Thư, trong hai người ta kém một phẩm, ta gặp mặt ngài, cấp dưới phải hành lễ mới đúng.
Chu Hưng khiêm tốn mà nói:
- Ai, Địch công đang nói đi đâu vậy, Chu Hưng là hậu sinh, lúc trước làm
việc bên cạnh Địch công, Địch công đã nhắc nhở dạy bảo không ít, ở trước mặt Địch công, Chu Hưng mãi mãi vẫn là hậu sinh, không dám kiêu căng vô lễ đâu. Địch công mau mau mời vào, không biết Địch công hôm nay đến đây có việc gì chỉ bảo?
Chu Hưng vừa nói vừa rất tự nhiên đỡ lấy
cánh tay của Địch Nhân Kiệt, dìu hắn theo hướng nha môn đi vào, qua mấy
bậc thang, bước qua cánh cửa đều hết sức cẩn thận, cái kiểu đặc biệt
chăm sóc này, căn bản chính là kiểu của một người cực kỳ lễ kính, tôn
trọng bậc bề trên. Ánh mắt và hành động của hắn tuyệt nhiên không có một vẻ gì là giả dối. Nếu người bên ngoài chỉ nghe danh ác quan của hắn,
chắc chẳng ai tin được người này chính là Chu Hưng.
Địch Nhân Kiệt mặc kệ để cho Chu Hưng dìu, vừa đi vào nha môn vừa nói:
- Chu Thượng Thư, Địch mỗ hôm nay tới đây thật đúng là có một việc muốn làm phiền ngươi…
Chu Hưng vội vàng nói:
- Địch công thật quá khách khí ngài có chuyện gì, chỉ cần phái người đến
đây nói một tiếng là được, làm sao lại còn phải vất vả thế này, không
biết Địch công có việc gì, chỉ cần dặn bảo xuống, chỉ cần là những việc
Chu Hưng có thể làm thì nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý.
không có mấy ai, cho dù là bạn cũ muốn hỏi thăm tin tức của hắn, cũng
phải là nam nhân mới đúng, tại sao lại là một nữ nhân?
Nàng này
với Hắc Xỉ Thường Chi chỉ sợ là không phải là người quen cũ, rất có thể
là bám theo Hắc Xỉ Thường Chi một mạch vào kinh thành đấy. Nếu nàng là
người thân thiết hay chính là nữ nhân của Hắc Xỉ Thường Chi, lo lắng cho an nguy của hắn do đó theo hắn vào kinh thành, như thế cũng không có
gì, chỉ sợ đi…
Chu Hưng lập tức cảnh giác hỏi:
- Nữ nhân như thế nào?
Viên Hướng Niên nói:
- Nàng ta tuổi không lớn lắm, bình thường rất xinh đẹp, chỉ có điều nàng
ta mặc trang phục người Hồ, vất vả mệt mỏi, màu da cũng đen một chút,
giọng nói lại càng không giống người dân bản xứ ở Lạc Dương.
Chu Hưng lập tức híp mắt, cứ như mèo thấy chuột truy hỏi:
- Nàng ta hiện giờ ở đâu?
Viên Hướng Niên giống như dâng lên vật quý mà nói:
- Ty chức gặp nàng ở cửa nha môn đang hỏi thăm các sai nha về tung tích của Hắc Xỉ Thường Chi.
Chu Hưng tức không chịu nổi, tát ngay vào mặt hắn một cái như trời giáng, chửi mắng:
- Đồ khốn khiếp, ngu ngốc nhất trần đời! Bố mày hỏi nàng hiện giờ ở đâu?
Viên Hướng Niên không hiểu vì sao Chu Hưng lại phát hỏa như vậy, ôm mặt ầm à ầm ừ mà nói:
- Đại khái… đại khái là còn ở cửa nha môn mà.
Chu Hứng đạp một cái, Viên Hướng Niên không dám tránh, hắn bị đạp lảo đảo, Chu Hưng giận dữ nói:
- Cút ra ngoài, bắt nữ nhân kia vào phủ cho ta!
Viên Hướng Niên sợ hãi, thật sự không hiểu làm sao mình nịnh nọt như thế mà
lại thành trêu tức hắn như vậy, vội vàng chạy ra phía ngoài, đến khi hắn ra đến cửa nha môn thì tất nhiên cô gái kia không biết đã đi về đâu.
Viên Hướng Niên vội vàng hỏi sai nha canh cửa.
Viên Hướng Niên
này xưa nay đối với bề trên thì cung phụng nịnh hót, với kẻ dưới thì bắt nạt, chẳng được ai ưa. Sai nha kia mặc dù không dám giấu diếm nhưng
cũng chỉ lười biếng kể chi tiết lại cho hắn, thuận tay chỉ về phía
trước. Viên Hướng Năm cứ như chó được chủ ném cho khúc xương, vui mừng
mà đuổi theo…