Say Mộng Giang Sơn

Chương 191 : Cáo già và tiểu hồ ly

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Lúc này, Nguyên Thư phương trượng đã chiếu theo “Đại Vân Kinh sơ” đem

chuyện Võ Hậu xưng đế ý tứ giảng giải rõ ràng, phía bên cạnh mái hiên,

sau một cái bàn đột nhiên có một người đứng lên khàn cả giọng lớn tiếng

kêu gọi:



- Thiên Hậu xưng đế là xu thế tất yếu, trên thuận ý trời dưới hợp lòng dân! Các vị tín chủ nếu đồng ý với việc Thiên Hậu xưng đế mời đến đây ký tên, ký xong tên có thể nhận sáu cân gạo mang về á!



Người này nói xong, phía sau còn có hai người đàn ông mình trần vạm vỡ khênh

đến một đấu gạo lớn, đem đến phía bên cạnh bàn đặt xuống, hai tay chống

nạnh nhìn dân chúng phía dưới, lại có mấy người đàn ông vác trên vai

từng túi gạo, đến chỗ cái đấu ào ào đổ gạo vào, chỉ một lát sau gạo

trắng bóng đã cao thành chóp nhọn.



Dân chúng vừa thấy liền đều xông đến, có người gấp đến mức cao giọng gào lên:



- Ta không biết chữ làm sao bây giờ, ta cũng muốn ký tên, ta cũng đồng ý với việc Thiên Hậu xưng đế!



Người kia vui mừng lộ rõ trên nét mặt, tay chỉ vào chỗ trống trên chỗ ký tên của cuốn sổ, một tay cầm nghiên mực lên hét lớn:



- Không phải ký, lăn tay làm dấu là được rồi, mau mau tới đây, lăn tay điểm chỉ ngươi có thể nhận gạo rồi!



Địch Nhân Kiệt lông mày nhíu lại kinh ngạc nói:



- Tùy tùng Ngự Sử Phó Du Nghệ?



Dương Phàm ở bên cạnh Địch Nhân Kiệt vừa nghe hắn nói ra thân phận của người

này nên cũng không nhịn được nhìn thoáng qua người nọ.



Lúc trước

Phó Du Nghệ lựa chọn việc “khuyến khích lên ngôi” mong cầu được lên

chức, cho nên người bây giờ đứng ở đằng kia mê hoặc dân chúng nhất định

phải là hắn rồi?



Phó Du Nghệ này tuổi không lớn lắm, khoảng trên

ba mươi tuổi, mặc một bộ áo cổ tròn, đầu đội khăn vấn mềm, đó là cách ăn mặc của văn nhân sĩ tử, mặt mũi đường hoàng, đúng là một tướng tốt, hắn lớn tiếng kêu gọi, kích động khiến khuôn mặt đỏ cả lên.



Vì năm

đấu gạo trăm họ khom lưng vẫn là ít đấy. Ai làm Hoàng đế mà chẳng được,

điểm chỉ một cái là có sáu cân gạo, với việc thế này chỉ có thằng ngốc

mới không làm. Đám dân chúng đều hăng hái tiến lên. Có một số việc trước không nghe được thông tin gì, hôm nay đến miếu dâng hương các tín đồ

đều thấy mình may mắn gặp được việc tốt đến thế này, mọi người đều xông

đến lăn tay điểm chỉ sau đó dùng vạt áo đựng sáu cân gạo, vô cùng vui vẻ ra về.



Địch Nhân Kiệt khinh miệt liếc nhìn Phó Du Nghệ một cái nói với Dương Phàm:



- Chúng ta đi thôi!



Đoàn người rời khỏi pháp đài, đi theo hướng vòng quanh bảo điện Đại Hùng đến trước đại điện, sau đó tiếp tục đi về phía trước



Địch Nhân Kiệt đi thẳng vào, trên đường quan sát khung cảnh mọi nơi, Dương Phàm đi bên cạnh hắn, thái độ bình thản tự nhiên.



Hắn cũng đã từng nghe nói khi Địch Nhân Kiệt quản lý Đại Lý Tự một năm xử

lý mấy nghìn nghi án tồn đọng lại từ nhiều năm, không có ai chống án kêu oan, biết Địch Nhân Kiệt chính là cao thủ phá án, nhưng chỉ cần hắn

không thể biết chuyện thần linh thông âm dương, bắt lấy hồn phách Miêu

Thần Khách để tra hỏi, Dương Phàm tự tin sẽ không thể điều tra ra mình.
- Đúng vậy a, nhưng vụ án này cực kỳ phức tạp, nếu không rõ ràng thì lại

cực kỳ phức tạp a. Muốn lột tơ rút kén phải tìm nguyên nhân cơ bản, mà

cái nguyên nhân này…, khó! Khó! Khó a!



Địch Nhân Kiệt lắc mạnh đầu, đoàn người lặng lẽ đi qua Thiên Tân Kiều trở lại trước cung thành, Địch Nhân Kiệt mới nói:



- Hắc Xỉ Thường Chi bị áp giải về kinh, lúc này chắc là ở Hình Bộ phủ Lạc Dương, hiền điệt phái huynh đệ nào nhanh đi đến phủ Lạc Dương tìm hiểu

một chút, chúng ta trực tiếp đến Hình Bộ, xem hắn bây giờ rốt cục được

bố trí ở chỗ nào, lão phu muốn gặp hắn.



Dương Phàm vừa mới quay người lại Trương Khê Đồng liền cười dài mà nói:



- Ta biết rồi, ta biết rồi. Việt Tử Khuynh ngươi đi đến phủ Lạc Dương một chuyến, chúng ta đưa Địch Thị Lang đi đến Hình Bộ, nếu Hắc Xỉ Thường

Chi bị giam tại phủ Lạc Dương thì mau trở về báo lại!



Việt Tử

Khuynh dạ một tiếng liền theo hướng phủ Lạc Dương mà đi đến, đám người

còn lại thì theo Địch Nhân Kiệt đi về hướng Hình Bộ.



Dương Phàm thấp giọng nói:



- Bá phụ, Hình Bộ Thượng Thư bây giờ là Chu Hưng, người này… ngài nhúng tay vào vụ án của hắn, có thích hợp không?



Địch Nhân Kiệt nói:



- Lão phu làm sao lại không biết vụ án này phải xin Thiên Hậu cho phép

thì mới hợp lý, chỉ có điều nếu không biết Hắc Xỉ Thường Chi bị tội gì,

có chứng cớ tội phạm nào, lão phu ngay cả gặp mà xin Thiên Hậu, Thiên

Hậu cơ bản sẽ không đồng ý cho lão phu nhúng tay vào. Đầu tiên mà đã đi

gặp Hắc Xỉ Thường Chi tất nhiên không hợp lý, tuy nhiên nếu căn cứ vào

tính cách, sự hiểu biết lão phu về Thiên Hậu, thì nàng đối với lão phu

cũng sẽ nổi lên hiềm nghi



Dương Phàm do dự nói:



- Bá phụ, tiểu điệt nói là Chu Thượng Thư chỗ đó…



- À



Địch Nhân Kiệt hất râu cười nói:



- Ngươi nói Chu Hưng a, Chu Hưng tính tình hiền lành rất dễ nói chuyện,

huống chi năm đó lão phu quản lý Đại Lý Tự, hắn còn là tiểu quan chép án dưới tay lão phu, một chút thể diện này nhất định hắn sẽ cho ta.



Tứ đại ác quan hung tàn nổi tiếng Đại Đường, danh hiệu là thế nhưng Chu

Hưng không ngờ tính tình lại hiền lành, rất dễ nói chuyện? Dương Phàm

gần như không tin được vào tai của mình.



Địch Nhân Kiệt quay qua hắn chớp chớp con mắt, đùa cợt cười nói:



- Ngươi chưa từng quen biết Chu Hưng nhỉ? Nếu như ngươi không tin lời lão phu nói… chốc nữa tận mắt chứng kiến. Chỉ cần ngươi không phải là tội

phạm trong tay hắn, hắn đối với ngươi nhất định sẽ khách khách khí khí

đấy!