Say Mộng Giang Sơn

Chương 195 : Người mẹ!

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Dương Phàm cẩn thận lục soát mấy con phố, cuối cùng dùng thẻ bài cấm

quân yêu cầu mở cửa phường Đạo Chính, phường chính đi cùng, lục soát các nhà có phòng sá cho thuê, khi hắn đi khỏi phường Đạo Chính, bầu trời

đầy sao tỏa sáng, giờ đã canh bốn.



Dương Phàm cầm đèn lồng, muốn

từ bỏ sự tìm kiếm trong đêm. Hai nữ nhân dị tộc, mục tiêu này rất rõ

ràng, cũng thành Lạc Dương rộng lớn như vậy, có thể lúc hai nữ nhân Đột

Quyết kia rời thành cửa thành đã đóng, thêm đó hai thành Nam Bác cũng

tăng cường giám quan, hai nàng không chắc đã chạy được tới Nam thành.



Nói như vậy, chỉ cần người còn ở lại Bắc thành, phạm vi tìm tòi sẽ thu hẹp

hơn, ban đêm không tiện kiểm tra từng hộ dân, tốt nhất là ngày mai trời

sáng tiếp tục tìm tòi. Nhưng khi hắn đi tới đường lớn, hắn chợt phát

hiện bức tường cao cao phía trước có một bức tường thẳng đứng, đó là một bức tường nguy, vì mặt đất bị sụt, mảnh đầu tường bị nghiêng, khắp

tường thành đang tiến hành sửa chữa rất tốn kém, cho nên dựng một bức

tường thẳng chống ở đó.



Dương Phàm biết sau mặt tường này là nhà kho, trong lòng không khỏi kích động.



Sau khi hắn đi vào Lạc Dương, trong mình đang mang mối thù máu, tìm kiếm

những kẻ thù tới từ quan trường, hắn cũng đoán trước được quá trình

trước mắt vô cùng gian nan, cũng từng nghĩ nếu bị bại lộ thân phận thì

sẽ tới đâu, kho thành này đã nằm trong suy nghĩ của hắn. Hai nữ nhân Đột Quyết kia có thể tới nơi đây không?



Dương Phàm ngẫm nghĩ, mắt híp dần.



Hắn đi tới bên tường, ngẩng đầu nhìn bức tường thẳng đứng, nhưng chỉ tới

phần eo của hắn, phía trên là mặt tường rộng bằng một thân người, có thể dễ dàng leo lên được, Dương Phàm vứt đèn lồng xuống mặt đất, một cước

dẫm lên trên, quay đao về vị trí thuận lợi, thả người nhảy lên mặt

tường, từng bước tiến về phía trước.



Sau khi hắn gia nhập Bách

Kỵ, vũ khí được trang bị là Chướng Đao, trong bốn loại đao của quân

Đường, Nghi Đao thường được dùng trong các nghi thức, mặc dù hoa lệ,

nhưng hiệu quả thực chiến kém hơn so với ba loại đao kia. Mạch đao là

trọng binh khí, loại này có hình dạng và cấu tạo giống kiếm trảm mã,

dùng trên chiến trường chém giết cực sắc bén, nhưng sử dụng trong cung

lại khá cồng kềnh.



Còn hai loại kia là hoành đao và chướng đao,

chướng đao ngắn hơn hoành đao, cũng là loại duy nhất có độ gấp khúc so

với các loại kia, nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng trong quá trình vật lộn,

đồng thời một khi đâm vào thân thể, rút đao ra cũng khiến cho kẻ thù bị

thương tổn lần hai, cho nên Bách Kỵ hàng ngày đều dùng chướng đao.


quân, chỉ thấy quân lệnh như núi, chừa từng thấy có chiến sĩ nào dám cãi lệnh, nhưng người trước mắt…



Xuân Nữu Nhi ngạc nhiên nói:



- Ngươi muốn cứu ta?



Dương Phàm nói:



- Nếu lời của ngươi là sự thật, ta quyệt không giao ngươi đi, ta sẽ cứu ngươi…



Xuân Nữu Nhi mắt sáng rực lên, sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch, thanh

âm càng thêm suy yếu, nhưng ánh mắt tuyệt vọng kia đột nhiên sáng rọi,

còn sáng hơn cả ánh đèn, khiến Dương Phàm không dám nhìn thẳng.



- Cảm ơn ngươi, ta không xong tồi, ta sắp chết rồi, nếu có thể, hãy cứu

con ta. Ta xin ngươi! Ta chỉ mong nó sống, chỉ cần nó sống là tốt rồi…



Xuân Nữu Nhi vẫn chưa nói còn một thị nữ ở đây, có lẽ nàng vẫn còn nghi ngờ

người lính này, nhưng hắn là hy vọng duy nhất trước khi nàng lâm chung,

mặc kệ nàng sống hay chết, người lính trước mắt cũng không thể để thi

thể nàng và đứa bé ở chốn này, nàng chỉ có thể mong những lời nói của

hắn là thật tâm, cũng chỉ mong có thể, nàng mới có thể an tâm mà ra đi.



Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Dương Phàm, muốn đem đứa bé qua, nhưng nàng

chỉ ôm đứa bé, hai tay, bất động, ánh mắt sáng rọi ngưng lại, nàng chết

rồi….



Dương Phàm chậm rãi đi đến bên người nàng, quì một gối,

trong mắt hắn, nữ nhân đều là những người yếu đuối, hắn không hề biết

tới dũng khí của một người phụ nữa có thể khiến hắn kinh sợ như vậy,

giống như nhìn thấy một pho thượng thần.



Hắn cẩn thận ôm đứa nhỏ

trong lòng Xuân Nữu Nhi, cả người đứa trẻ màu đỏ, cuống rốn được buộc,

đứa bé một thân bị nhuốm máu căn bản không hề biết được người mẹ yêu

thương nó đã rời khỏi cõi đời này, nó đang thưởng thức hương vị ngọt

ngào đột nhiên bị người khác ôm, không khỏi oa oa khóc lớn.



Dương Phàm ôm đứa bé trước ngực, nhìn người đã mất, nhìn người mẹ mắt còn

chưa nhắm, thanh âm nhẹ nhàng, dường như hắn sợ đánh thức nàng, giọng

nói khàn khàn có chút dị thường của hắn cất lên:



- Con của ngươi, nhất định sẽ sống tốt, ta thề!