Say Mộng Giang Sơn

Chương 196 : Bí mật chung

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


- Phu nhân, có nước rồi, phu nhân, ta…



Dương Phàm vừa mới nới vòng ôm, đem đứa bé ôm vào trong lòng, đột nhiên truyền tới giọng của một nữ tử.



Dương Phàm xoay người, chỉ thấy một cô nương với bím tóc lớn từ trong bong tối mờ mịt đi tới.



- Phu nhân…



Đóa Đóa nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên ngây người, tay nàng buông

lỏng, chiếc bồn nước bưng trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng

mảnh, nước bốc hơi, ánh sáng chiếu hơi nước bốc lên, bao phủ người nàng

trong đó, như thể ẩn trong một màn sương mù.



- Cầm thú, ta sẽ giết ngươi…



Đóa Đóa ánh mắt ngây dại khẽ rời khỏi thân thể đẫm máu của Xuân Nữu Nhi,

đối diện với ánh mắt Dương Phàm, mắt nàng đột nhiên hiện lên ánh sáng

sắc lạnh, nàng rút đoản đao bên hông, nghiến răng nghiến lợi đánh tới

phía Dương Phàm.



- Bịch



Thân mình Đóa Đóa nghiêng về một bên, nặng nề ngã xuống mặt đất, gáy nàng trúng một chưởng, ngất đi.



Tạ Tiểu Man từ trong bóng tối đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi giật mình.



Tạ Tiểu Man nửa đêm tìm tòi, vốn không nghĩ rằng nhà kho quan phủ lại trở

thành nơi ẩn náu, nhưng ngẫu nhiên nhớ tới lúc trước đi sang quý phủ

Dương Minh Sanh, mời y hiệp trợ truy tìm thích khách ám sát Võ Hậu, y

từng nói với Lạc Dương úy Đường Túng, nhà kho thành và nha môn có thể

trở thành nơi ẩn náu của phạm nhân, vì thế mới tiến vào trong kho thành.



Nhắc tới cũng khéo, lúc Tạ Tiểu Man vào tới kho thành, đúng lúc Đóa Đóa đang bê chậu nước vào, vội vàng chạy vào hầm nhà kho, Tạ Tiểu Man liền bám

theo sau nàng tiền vào.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tạ Tiểu Man không biết phải làm sao?



Dương Phàm đưa đứa bé ôm vào lồng ngực, nói:



- Ta vừa phát hiện nàng ta ở đây, người phụ nữ này vừa sinh con, hoặc là

khó sinh, không có bà đỡ tương trợ, nàng đã dùng dao…mổ bụng mình lấy

đứa bé ra.



Hầm nhà kho trống trải khiến thanh âm của Dương Phàm có chút trống rỗng, lộ ra sự lạnh lẽo.


- Khi trở về, ta sẽ mang chút gạo và mì, rau xanh, bản thân ngươi…à, đúng rồi, ta sẽ mua thực phẩm chín cho ngươi, hai ngày một lần. Tuy nhiên,

đứa nhỏ phải ăn nước cháo nóng, ngươi cần chú ý, nấu cơm phải vào ban

đêm, không được để ai thấy khói lửa.



Đóa Đóa hoang mang lo sợ, hiện tại chỉ có thể dựa vào hắn, nên chỉ gật đầu liên tục, ghi nhớ từng câu của hắn.



Dương Phàm lại nói:



- Đứa nhỉ chỉ uống nước cháo gạo sợ không ổn, ta đi xem một chút, mua ít sữa dê về.



Lúc ấy, đồ uống lưu hành nhiều nhất ở Đại Đường là sữa, các loại sữa, sữa

bò và sữa ngựa thì không nhiều, nhưng sữa dê thì khá phổ biến, cho nên

rất dễ có thể mua được sữa dê, tòa nhà Tiết Hoài Nghĩ tặng hắn, khắp nơi trồng hoa cỏ hiện tại đều dùng để làm bãi cỏ.



Dương Phàm nói câu nào, Đóa Đóa nghe câu đó, gật gật đầu, cô nương này đã bị những biến cố liên tiếp làm cho sợ hãi, lúc này chỉ dựa vào duy nhất Dương Phàm, tâm

can nàng cũng đã nghe theo.



Dương Phàm đem những điều mình nghĩ ra dặn dò một lượt, cuối cùng nói:



- Đây là bọc quần áo.



Quần áo để trên giường, mặt trên đã vấy ít máu, Đóa Đóa gật gật đầu, nhớ tới phu nhân đã chết, nước mắt không kìm được chảy xuống.



Dương Phàm cẩm bọc quần áo, nói:



-Được, cái này ta mang đi, người phái chúng ta đi là Võ Du Nghi, là người đối

đầu với Hắc Xỉ Thường Chi, tất nhiên cũng là bộ tộc Võ thị, Địch Công và Võ Thị sớm không qua lại, cũng từng nghĩ tới việc cứu viện Hắc Xỉ tướng quân, đáng tiếc những chứng cứ này đều muộn một bước, ta sẽ nghĩ cách

đưa tới tay Địch công!



- Ân công! Dương đại ca!



Đóa Đóa

lòng cảm kích không nói lên lời, đột nhiên hai gỗi khẽ cong, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm đứa nhỏ, nặng nề khấu đầu.



Dương Phàm vội vàng dìu nàng lên, nói:



- Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên! Ngươi yên tâm, trên phố ai cũng biết

đây là nhà của Tiết sư, cũng không biết từng qua tay ta, không ai dám

xông vào đâu, cứ yên tâm ở nơi này, giờ không còn sớm, ta phải đi trước, sẽ quay về thăm ngươi sau.



Dương Phàm vội vàng rời khỏi, khi đi hắn khóa kỹ cửa chính, lúc đi tới ngã tư thì tiếng chuông ở Thiên môn đã vang lên.