Say Mộng Giang Sơn
Chương 197 : Ngô đạo bất cô
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Tiếng chuông ở Thiên Môn vừa vang lên, toàn thành tiếng chuông khắp nơi
cũng vang lên, kết hợp thành một khúc hòa âm hoành tráng, quanh quẩn
trên bầu trời thành Lạc Dương.
Dương Phàm không trở về thành, mà
tiến về phía nhà của Địch Nhân Kiệt, đón ánh nắng mặt trời cùng với
tiếng trống, trong lòng kích động.
Rất nhiều việc, chưa từng tận
mắt chứng kiến, chưa từng trải qua, sẽ không thể cảm nhận được sự đau
khổ vô cùng này, màn đêm kia, chạm vào sâu trong nỗi đau Dương Phàm, hắn muốn vì người khác làm vài chuyện. không liên quan tới hắn, không phải
người thân của hắn, không phải bằng hữu của hắn, chỉ vì phần chính nghĩa và lương tri của hắn mà thôi.
Hắn cứ nghĩ rằng bản thân đã trải
qua hết thảy, làm cho máu của hắn lạnh hơn, những thứ không can hệ tới
hắn, cũng không thể ảnh hưởng tới tình cảm của hắn, cho đến giờ phút này hắn mới biết thật ra không phải, hắn không thể vô tình, càng không thể
không bận tâm, cho dù những người bất hạnh kia không can hệ gì với hắn,
nhưng họ có chung một thứ, đó là nhân tính.
Miêu Thần Khách nói, nhân tính là cái gì? Nhân tính xấu hơn thú tính nhiều.
Có lẽ, dục vọng và cảm tình của con người phức tạp hơn dã thú, càng có sự
tàn nhẫn vì lợi ích cá nhân hơn cầm thú, nhưng người sở dĩ được làm
người, tuyệt không phải là loại người đội lốt thú, nếu phân chia tiêu
chuẩn người và thú, thì con người chính là loại dã thú tàn nhẫn nhất.
Người được làm người là vì nhân tính và tình yêu.
Dương Phàm tin rằng Địch Nhân Kiệt là người có thể tin tưởng được, không chỉ
bởi Địch Nhân Kiệt đánh giá được, mà cũng bởi vì trong một thời gian
tiếp xúc ngắn, hắn biết Địch Nhân Kiệt và bộ tộc Võ thị không hợp nhau,
biết Địch Nhân Kiệt thông cảm với hoàn cảnh của Hắc Xỉ Thường Chi, muốn
cứu vớt vị đại tướng quân này.
Hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi không
cần nghi ngờ đó là người của Võ thị, sức mạnh lớn này hắn không thể đối
phó được, hắn nguyện ý đi đối mặt, nhưng không có nghĩa là hắn đi làm
một việc vô vọng như kiểu “con kiến mà kiện của khoai”, hắn cần một
trọng thần triều đình như Địch Nhân Kiệt.
Địch phủ, sáng sớm phủ Lạc Dương đã đưa tới bản sao điều tra có liên quan tới Miêu Thần Khách.
Địch Nhân Kiệt sớm ngồi trong thư phòng, nghe xong Thư A Thịnh bẩm báo, khoát tay một cái nói:
- Để ở đó đi!
Sau khi Hắc Xỉ Thường Chi chết, chức vị Đại tướng quân này bị trống sẽ có
những trận tranh đoạt, người có thể lên chức nhất là người đã hãm hại
Hắc Xỉ Thường Chi, bọn chúng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa nếu
không chắc chắc cướp được quyền lực này thì bọn họ cũng không cần phải
xuống tay đối phó Hắc Xỉ Thường Chi.
Kể từ lúc đó, Địch Nhân Kiệt muốn ngăn cơn sóng dữ, muốn giành được quyền lực này lại càng thêm khó
khăn, lão cần lợi dụng các thế lực có thể lợi dụng, không chỉ là người
phản Võ, phe trung lập, sức mạnh thế gia ẩn thân trong triều, mà cả phe
phái mâu thuẫn bất đồng với bộ tộc Võ thị, cũng cần phải lợi dụng thì
mới có thể thành công.
Như vậy, lão cần xác định trước tiên, kẻ
- Ta không chỉ có một mình…
Dương Phàm nghe xong hiểu được ý, vui vẻ nói:
- Bá phụ đồng ý góp sức?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Việc này nếu lão phu đã biết, dĩ nhiên muốn xen vào, tuy nhiên, hiện tại chưa được.
Dương Phàm ngẩn ra, hơi giận nói:
- Vì sao?
Địch Nhân Kiệt lắc lắc đầu nói:
- Tiểu tử này, chỉ có một nhiệt huyết vẫn chưa đủ, làm việc phải chú ý
sách lược, những chứng cứ ngươi đem đến, Hắc Xỉ Thường Chi bị đám người
Võ Thừa Tự, Khâu Thần Tích, Chu Hưng hãm hại, nếu Hắc Xỉ Thường Chi
tướng quân còn chưa chết, lão phu sẽ mang ngay túi đồ này tới gặp Thiên
Hậu, Thiên Hậu nhất định sẽ xá tội danh cho y, dùng phương thức “rửa
tội, còn công lao của hắn cũng sẽ được triều đinh công nhận, chứng
minh”… Nhưng nếu…
Địch Nhân Kiệt dừng lại nhìn Dương Phàm, noí:
- Hắc Xỉ Thường Chi đã chết, một quốc công, một vị thú biên nhiều năm,
một vị đại tướng quân công lao to lớn không hiểu tại sao lại chết, nếu
đặc xá tội cho y cần phải có người chịu trách nhiệm. Người nào phải chịu trách nhiệm đây? Một Hắc Xỉ Thường Chi đã chết chỉ là vô dụng mà thôi,
mà người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi lại là người Thiên Hậu còn phải trọng dụng, ngươi nói kết quả sẽ ra sao?
Dương Phàm không kìm nổi:
- Kết quả sẽ ra sao?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Kết quả là đá chìm đáy biển, vụ án này sai thì cũng đã sai rồi, mà
người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân, cũng có thể bị Thiên Hậu
chửi bới thậm tệ rồi, nhưng vẫn phải trọng dụng y.
Dương Phàm chỉ cảm thấy những gân xanh trên chán như động động vài cái, cắn chặt răng, nói:
- Như vậy, án oan này không làm gì được sao?
Địch Nhân Kiệt khẽ lắc đầu, chậm rãi bước thong thả trong phòng, ánh mắt híp lại:
- Độc được đôi khi có thể giết người, đôi khi lại có thể cứu người, cần
phải xem dùng lúc nào, ở đâu? Cùng một chứng cớ đôi khi sẽ đẩy người
khác vào chỗ chết hoặc có thể cứu được người khác.
Lão dừng lại, nhìn về phía Dương Phàm, trầm giọng nói:
- Muốn nó phát huy tác dụng, cần phải có thời cơ thích hợp, nếu ngươi tin tưởng lão phu, hãy để nó lại đây.
- Lão phu cam đoan với ngươi, những chứng cứ này, nhất định sẽ có thời điểm xuất hiện đưa ra công lý.