Say Mộng Giang Sơn
Chương 198 : Lập mưu rồi hành động
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
Nếu Địch công còn không tin tưởng được, trong triều làm gì còn người tốt nữa.
Dương Phàm vái chào:
- Tiểu tử kiến thức nông cạn, tất cả thuận theo sắp xếp của ngài.
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, Dương Phàm vốn là bạn tốt của con lão, lại cứu
tính mạng lão, Địch Nhân Kiệt vốn coi hắn là thân cận, lúc này biết nhau cùng chung chí hướng, liền càng thấy thân thiết, lão hỏi một cách đơn
giản việc Dương Phàm lấy được các chứng cớ, nghe chi tiết mổ bụng sinh
con, bất giác gương mặt cũng biến sắc.
Thổn thức thở dài, Địch Nhân Kiệt nói:
- Hiên Chất thật tố bụng, tâm tư cũng kín đáo.
Cô nương Đóa Đóa kia hôm qua cũng hỏi chỗ ở của lão phu thông qua sai nha
Hình Bộ, bọn họ không bắt được người, khó tránh sắp xếp người bên ngoài
nơi ở của lão, ngươi từ trong rừng lẻn vào, hãy từ chỗ đó mà rời đi.
Dương Phàm nói:
- Tiểu chất cũng có ý đó, còn một chuyện nữa tiểu chất cần đi làm, đồ này giao cho bá phụ, tiểu chất cáo từ.
Địch Nhân Kiệt nhận lời, nhìn Dương Phàm đi ra ngoài, nhân tiện nói:
- A Thịnh!
Thư A Thịnh lên tiếng trả lời, Địch Nhân Kiệt nói:
- Đem đồ này cất giấu cẩn thận.
Thư A Thịnh nhận bao đồ, Địch Nhân Kiệt đi về phía thư phòng. Hiện giờ biết người đứng sau lưng vụ Hắc Xỉ Thường Chi chính là Võ Thừa Tự, vậy thì
dễ rồi, chỉ cần đem tin này tiết lộ cho Võ Tam Tư, gãsẽ liền chủ động
nhảy vào gây phiền toái cho Võ Thừa Tự.
Chỉ có điều Võ hậu đăng
cơ là chuyện quan trọng nhất trong mắt của Hoàng đế và dân chúng lúc
này, tất cả mọi chuyện đều phải nhường đường cho chuyện này, hiện tại
nếu trình chứng cứ phạm tội lên, Võ hậu vì cầu ổn sẽ làm chuyện lớn hóa
nhỏ, đồng thời, tranh chấp giữa hai người Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự cũng sẽ
không được mạnh mẽ, tất đồng tâm hiệp lực, làm nhiệm vụ giúp Võ hậu đăng cơ.
Lão cần đảm bảo binh quyền Lũng Hữu không rơi vào tay Võ
Thừa Tự, nhưng cần dựa vào thế lực khác, như Thái Bình công chúa,
hay…Thẩm Mộc…
Lúc Địch Nhân Kiệt đi vào thư phòng, thấy Thẩm Mộc
đã ngồi trong phòng ăn pho mai nóng. Thiền Quyên với con mắt sáng đầu
Dương Phàm nói:
- Các ngươi cứ yên tâm ở nơi này, không ai tới quấy rầy đâu. Đến lúc oan
khuất của Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân được giải, tiểu công tử sẽ được
triều đình phong thưởng.
Đóa Đóa muốn nói gì đó lại thôi, hỏi:
- Vậy, ta đi ăn gì đó.
Dương Phàm gật gật đầu, nhìn nàng đi ra ngoài, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say sưa ngủ, nhẹ nhàng thở dài.
Gần sáng, Dương Phàm mới về cung thành, hắn cứ cho rằng mình là người duy
nhất về trễ, kết quả là tới Huyền Vũ môn mới biết, còn có hơn mười thị
vệ Bách Kỵ chưa báo danh, xem ra chức lữ soái này thật có sức thu hút.
Võ Du Nghi rất bực bội, từ lúc nội vệ để sơ hở ở chỗ ở của hai nữ nhân Đột Quyết thìhai nữ gián điệp đó hoàn toàn biến mất, tin tức về các nàng, y có cử người bao vây phủ của Địch Nhân Kiệt cũng không thấy hai nàng tới gần, buổi chiều Địch Nhân Kiệt lại an nhàn ra ngoài, thảnh thơi mời
Thái Bình công chúa và vài vị tướng quốc tới Thiên Sai Túy, dường như
không biết gì về việc này.
Hiện giờ nội vệ và Bách Kỵ đều lục đục trở về, nhưng không có chút manh mối nào về hai nữ nhân kia, các nàng
chả nhẽ bay lên trời rồi?
Bởi tâm trạng không tốt, tên “tiểu cô
phụ” như Dương Phàm trong mắt y cũng không có gì thân thiết, nên y chỉ
hỏi han qua loa, rồi cho hắn đi nghỉ ngơi, còn Võ Du Nghi liền ở cổng
thành tiếp tục chờ đợi tin tức.
Dương Phàm trở lại chỗ nghỉ chân, tắm rửa thay quần áo, đi ăn cơm tối, vận động trong nội thành, trời
tối, hắn liền muốn về nghỉ ngơi, suốt đêm qua bận rộn, hắn còn chưa chợp mắt.
Ai ngờ vừa mới trở lại trước doanh trại, đã thấy Tạ Tiểu
Man chờ hắn. Lúc sáng sớm, từ khi Tạ Tiểu Man giúp mở đường qua hai tên
cấm vệ, yểm trợ hắn, thì tới giờ, hai người mới gặp lại.
Tạ Tiểu Man không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to ấm áp liếc mắt một cái, Dương Phàm liền đi theo nàng.
- Tới đây, ngồi xuống, ta có chuyện nói với ngươi!
Tạ Tiểu Man nói xong, ngồi xuống khóa đá trên võ trường, có lẽ vì hai
người đều đang nắm giữ một bí mật của đối phương, nên ngôn ngữ và thần
thái của nàng có chút thân mật.
Dương Phàm đưa chân ngoắc một khóa đá tới trước, tự nhiên ngồi xuống.
Khóa đá này nặng tới 120 cân, là cái khóa đá lớn nhất trên đấu trường, hắn
chỉ đưa chân khều nhẹ, như không có gì ngoắc tới trước, Tạ Tiểu Man thấy vậy, ánh mắt co rút lại.