Say Mộng Giang Sơn

Chương 199 : Đứa bé

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Dương Phàm ngồi xuống khóa đá (nguyên văn: thạch tỏa – là một thứ giống

như cục tạ, có tay cầm nên cũng giống cái khóa, dùng để luyện tập – ND), vẫn không để ý đến động tác của mình hồi nãy có gì không ổn. Hoặc là

trong tiềm thức của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Tạ Tiểu Man rồi, cho nên

không có chút cảnh giác nào với nàng, và hoàn toàn không phòng bị gì.



Tiểu Man để ý thấy Dương Phàm nâng tạ mà nhẹ như không, thì có cái nhìn khác về thân thủ của hắn, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Lúc trước nàng

cũng biết Dương Phàm nhờ vào thân thủ không thua kém gì Sở Cuồng Ca mà

dành được vị trí thứ hai trong cuộc thi đấu vật, vậy thì sức nâng tạ hẳn cũng không kém, bây giờ chỉ là đánh giá hắn cao hơn một bậc mà thôi.



Sự chú ý của nàng thực ra tập trung ở…



- Đứa nhỏ đó thế nào rồi?



Đợi Dương Phàm vừa ngồi xuống, Tiểu Man vân vê tà áo của mình, hơi nghiêng người về phía trước, hào hứng hỏi.



Dương Phàm nói:



- Tên tiểu tử đó, thật ngoan lắm, ăn no rồi vùi đầu ngủ khì, không quấy phá gì cả.



Tiểu Man nói:



- Nó nhỏ như vậy, có thể ăn được thứ gì chứ, không bị đói chứ?



Dương Phàm nói:



- Uống sữa dê, ta chẳng thể nào đi thuê vú nuôi cho nó, như thế không an

toàn. Đến đêm, Đóa Đóa sẽ nấu một ít cháo, nấu nát nhừ ra, rồi đút cho

nó ăn, tên tiểu tử đó cứng cáp lắm, chắc là ăn được.



Đôi mắt to của Tiểu Man vụt sáng lên, lại hỏi:



- Vậy nó có quần áo để mặc không? Liệu có bị lạnh không?



Dương Phàm nói:



- Quần áo à…ta kiếm ít vải mềm quấn nó lại, bây giờ cũng sắp vào hạ rồi, chắc không đến nỗi bị nhiễm lạnh đâu.



- Ừ, nói cũng phải!



Tiểu Man nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn lại hỏi:



- Nó… liệu có nhớ mẹ nó không?



Lúc hỏi ra câu này, đôi mắt của Tiểu Man long lanh sáng, dường như có một chút nước ầng ậng.



Dương Phàm yên lặng hồi lâu, rồi xụi lơ nói:



- Nó bây giờ… chắc là chưa biết gì cả đâu.



- À…



Chắc Tiểu Man cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngu xuẩn, ngượng ngùng cười cười, rồi hai người cũng rơi vào trầm lặng.


- Mã Kiều?



Dương Phàm khẽ ngẩn người, nghe lời nhắn thì cũng chẳng có vẻ gì là cấp bách

cả, Mã Kiều muốn hắn về Tu Văn phường làm gì? Mã Kiều cũng đang ở trong

quân ngũ, chẳng lẽ lại rảnh rỗi đến mức suốt ngày ở nhà? Hay là hắn gây

ra chuyện gì, bị đuổi ra khỏi quân ngũ rồi? Dương Phàm vừa suy nghĩ, vừa nói lời cảm ơn với tên thị vệ nọ, rồi cùng Tạ Tiểu Man rời khỏi cung

thành.



Hai người bọn họ ra sớm, những thị vệ khác đều về thay

trang phục cả rồi, nên cũng chẳng lo có người bám theo, bèn đi thẳng qua cầu Thiên Tân, rong ruổi về hướng nam thành. Qua cầu Thiên Tân, hai

người bọn họ rẽ vào Thiên Cung tự, đi lòng vòng trong đó một hồi, rồi đi ra theo cửa hông, len lỏi qua từng phố, từng ngõ, rồi mới hướng về phía Diên Phúc phường.



Trên đường, hai người ghé vào các phường buôn bán mua một ít thực phẩm nóng, đến ngôi nhà của Dương Phàm ở Diên Phúc

phường, cũng đi theo cửa ngách kín đáo mà vào.



Đứa nhỏ ban đêm

thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, thỉnh thoảng lại phải thay tã, rồi cho nó ăn, nên suốt đêm Đóa Đóa chẳng ngủ được ngon giấc, cứ loay hoay mãi như

vậy, có chút hơi quá sức. Khi hai người tới, nàng ấy mới dỗ cho đứa bé

ngủ xong, đang ngồi nơi đầu giường, đầu tóc rối bù, gật gà gật gù.



Vừa nhìn thấy hai người, Đóa Đóa vội vàng đứng dậy, Tiểu Man vốn chỉ là nhớ đứa bé nên muốn đến thăm thôi, chẳng ngờ lại làm phiền người ta nghỉ

ngơi, nên có chút ái ngại.



Dương Phàm nói với Đóa Đóa:



-

Đóa Đóa cô nương, một mình cô trông coi đứa bé này thật là hơi cực khổ,

chỉ có điều thân phận cô đặc biệt, hiện nay vẫn có người đang tìm kiếm

cô, quả thực là không thể không cẩn thận, cũng chẳng thể mướn thêm người đến giúp cô…



Đóa Đóa ngủ đến mức mắt hơi sưng đỏ, nghe Dương Phàm nói vậy vội nói:



- Không sao, chỉ là chăm sóc một đứa bé thôi mà, mệt được mấy chứ, ta ở

đây cũng chẳng có việc gì khác để làm, thời gian nghỉ ngơi thì nhiều.

Chỉ có điều đêm trước đã không ngủ, đêm qua lại tỉnh dậy mấy lần, cho

nên tinh thần mới hơi kém một chút, đợi khi đứa trẻ ngủ, ta cũng ngủ bù

là được rồi.



Dương Phàm đưa số há cảo và bánh chiên mới mua cho Đóa Đóa, nói:



- Vừa mới mua đó, cô nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, rồi rửa mặt một chút. Đứa bé cứ để bọn ta trông cho.



Đóa Đóa cảm kích đáp lại một tiếng, đoạn cầm lấy đồ ăn đi ra nhà ngoài.

Dương Phàm và Tiểu Man lần lượt ngồi xuống cạnh giường, cúi người xuống, nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong lớp tã.



Ánh sáng buổi sớm

xuyên qua song cửa, dịu dàng chiếu lên người bọn họ, cảnh tượng đó thật

giống một đôi vợ chồng trẻ, đang chăm chú nhìn đứa con của họ, hết sức

ấm áp.