Say Mộng Giang Sơn

Chương 200 : Thì ra là như thế

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


- Ngón tay nó bé quá, nhỏ như vậy khiến ta chẳng dám đụng vào, sợ rằng đụng tới sẽ gãy.



- Ngươi xem ngươi xem, lông mi của nó mới đẹp làm sao.



Một Tiểu Man hung dữ kiêu ngạo của thường ngày đã hoàn toàn biến mất, vẻ

mặt nàng hết sức mới lạ khi nàng nhìn đứa nhỏ đang nằm đó, bình luận này nọ, có thể nói là không có gì mà nàng không thấy lạ lẫm. Trẻ con nhỏ

như thế này, đúng là nàng rất ít thấy, đây lại còn là lần đầu tiên mà

nàng có thể nhìn gần như thế này.



- Nó là con trai hay con gái?



Tiểu Man nói không ngớt lời, tự nói một mình cả buổi, đột nhiên hỏi.



Dương Phàm không nhịn nổi cười, nói:



- Cô tự xem chẳng phải là sẽ biết thôi sao?



Tiểu Man lườm hắn một cái, không thèm để ý đến lời điên khùng của hắn, cúi

đầu xuống, cẩn thận thò một ngón tay tới, khe khẽ chạm vào lòng bàn tay

nhỏ, cảm giác được bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đó, trong lòng vui vẻ, mỉm

cười.



Hai người bọn họ ở lại hơn nửa canh giờ, rồi Dương Phàm cáo từ Đóa Đóa, Tiểu Man có chút không nỡ, theo Dương Phàm đi qua cửa ngách rời khỏi phủ đệ, nàng hỏi:



- Bây giờ chúng ta đi đâu?



Dương Phàm nói:



- Thì cứ phải đi loanh quanh thôi, ta đưa cô đến Tu Văn phường vậy, đến xem chỗ ở của ta.



- Được!



Tiểu Man vui vẻ nhận lời, theo Dương Phàm đi tới Tu Văn phường.



Phường Tu Văn đã qua buổi sáng tấp nập nhất, nhịp điệu cuộc sống trên phố

phường đã chậm lại. Sư phụ người Hồ cởi trần vừa mới giảm bớt lửa trong

lò, chậm rãi lật trở những chiếc bánh nướng trong chảo. Mạnh sư phụ

người Giảo Đông đang gấp chiếc khăn tay trắng đã chuyển vàng lại làm

hai, nhẹ nhàng phủ lên lồng hấp để giữ hơi nước.



Sau khi nhận ra Dương Phàm, bọn họ đều ngạc nhiên pha lần mừng vui chào hỏi, ông cụ Uất Trì đang nướng bánh Hồ vứt cây kẹp tre trên tay xuống, vừa lau lau bàn

tay vào tạp dề, vừa cười híp mắt bước tới, vểnh bộ râu rập cong cong như móc câu lên, cười ha hả nói:



- Nhị lang hiếm có dịp rảnh rỗi về thăm phường chúng ta. Tiểu nương tử đây là?



Uất Trì lão nhân nhìn Tiểu Man một cái, gật gật đầu có vẻ rất hài lòng, rồi lại nhìn qua Dương Phàm, cười có vẻ rất ý nhị. Mạnh sư phụ đứng sau cái nồi đặt trên bếp lò, giơ ngón tay cái về phía Dương Phàm.



Dương

Phàm cười cười, tự hiểu là bọn họ chỉ liên tưởng đến chuyện quan hệ nam

nữ. Trước mặt Tiểu Man cũng không tiện giải thích gì, hắn chỉ nói:



- Lão bá người cứ làm việc đi nhé, ta phải đến nhà Kiều ca nhi xem sao đã, đợi lúc quay về chúng ta nói chuyện sau.



- Được được, ngươi đi đi, lo việc của người đi.


Công chúa Thiên Kim vào điện Võ Thành, nhìn thấy Võ hậu vội tiến nhanh tới vài bước, nhún mình thi lễ:



- Thiên Kim tham kiến Thiên hậu.



Võ Tắc Thiên nói:



- Ha ha, Thiên Kim à, sao hôm nay lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm vậy.



Công chúa Thiên Kim rất mực cung kính nói:



- Thiên Kim có được một củ sâm núi mấy trăm năm tuổi, nghĩ đến Thiên hậu

ngày đêm vất vả lo việc nước, nên lập tức mang vào cung, để Thiên hậu

bồi bổ sức khỏe.



Công chúa Thiên Kim nói dứt lời, bèn đứng qua

một bên, hai cung nga mang chiếc hộp gỗ nam đàn tiến tới trước, khẽ

nghiêng về hướng Võ hậu.



Thiên Kim đợi bọn họ đứng vững rồi, mới

bước tới trước, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Bên trong, nằm trên lớp lót

bằng nhung màu đen là một củ sâm già. Đây là củ sâm chứ chẳng phải củ

cải, tuy là có đến vài trăm năm tuổi, nhưng nó chẳng to cũng chẳng dài,

chỉ có điều những rễ nhỏ trên thân củ rất dày đặc, thân củ không lớn,

nhưng những chiếc rễ của nó thì phủ đến mọi góc hộp, chỗ dày chỗ thưa,

giống như một bức tranh đẹp vậy.



Võ Tắc Thiên nhìn thấy, không khỏi buột miệng khen:



- Quả nhiên là một củ sâm tốt, Thiên Kim à, ngươi thật có lòng.



Võ Tắc Thiên quay lại nói với Thượng Quan Uyển Nhi:



- Uyển Nhi, cho người đi lấy một ít “Ích Mẫu thảo trạch diện cao” (mặt nạ cây Ích Mẫu) của ta đến đây, thưởng cho Thiên Kim.



Uyển Nhỉ đáp lại một tiếng, bước tới trước, chuẩn bị dặn dò người hầu, thì

công chúa Thiên Kim đột nhiên ngấn lệ, rầm một tiếng, quỳ thụp xuống

trước mặt Võ Tắc Thiên. Uyển Nhị bị nàng ta làm cho giật bắn mình, vội

né sang một bên.



Công chúa Thiên Kim kích động nói:



-

Thiên hậu đối với Thiên Kim thật là hậu ái, hiền từ như thân mẫu (mẹ đẻ) vậy. Thiên Kim từ nhỏ đã mất mẹ, tuy ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại chẳng

được hưởng niềm vui hầu hạ cha mẹ. Thiên Kim… Thiên Kim xin có một thỉnh cầu, là được quỳ dưới chân Thiên Hậu, nhận Thiên hậu làm mẹ, xin Thiên

hậu cho phép!



- Cái gì?



Uyển Nhi ngạc nhiên mở to mắt, nhìn công chúa Thiên Kim tóc bạc da mồi, tuổi da sức yếu.



Bà ta là con gái của Cao Tổ, nếu luận vai vế, Võ hậu còn phải gọi bà ta

một tiếng cô mẫu, bà ta… bà ta muốn bái Thiên hậu làm mẹ?



Uyển Nhi như chẳng dám tin vào tai mình nữa!