Say Mộng Giang Sơn

Chương 201 : Con gái - Lợi ích

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Uyển Nhi không nghe lầm, luận tuổi tác, Thiên Kim công chúa kém Võ Hậu

năm tuổi, luận bối phận thì Thiên Kim công chúa hơn Võ Hậu một bậc,

trong con mắt của Uyển Nhi, thì bất kể là tính thế nào, Thiên Kim công

chúa cũng không có lẽ bái Võ Hậu làm nghĩa mẫu. nhưng trong con mắt của

Thiên Kim công chúa thì lại có một cách nghĩ khác: tính từ phương diện

quyền thế!



Hôm nay, Thiên Kim công chúa đặc biệt bê cả cây khỏa sâm vào trong cung, chính là để nhận mẹ nuôi.



Lần trước Thiên Kim công chúa làm mất mối tốt của Võ Thừa Tự, vì hắn mà ra

mặt bàn bạc hôn sự, kết quả là cho dù hai nhà Võ Lý đã thực sự trở thành thông gia nhưng Võ Thừa Tự lại không trở thành phò mã, phần lễ hậu này

không những phải trả lại mà cũng vì thế mà đắc tội với Võ Thừa Tự.



Nếu chỉ có như thế thì cũng thôi, Võ Thừa Tự chỉ chê nàng không có năng

lực, cũng không thể vì thế mà thù hận nàng. Nhưng nàng lại đắc tội với

Thái Bình công chúa, hai hôm nay Thiên Kim công chúa phát hiện ra quản

gia của Thái Bình phủ và quản gia của phủ nàng thường xuyên qua lại,

Thiên Kim công chúa mưu mô này trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, bèn gọi tên quản gia đó lại rắn mềm đủ cả, ép hỏi môt phen, biết được Thái Bình công chúa đang thăm dò tin tức trong phủ nàng thìkhông khỏi lo sợ.



Võ Du Kỵ lấy một vị công chúa xinh đẹp, nhưng người vợ kết tóc xe tơ cũng

vì thế mà mất mạng, hai người con trai cũng bị xóa tên khỏi gia phả, xa

rời quê hương, Võ Du Kỵ tuyệt đối không thể chấp nhận tình cảm của Thái

Bình công chúa. Thái Bình công chúa tuy đã được gả vào Võ gia, nhưng một người con gái như thế này, Võ Du Kỵ sao có thể khuất phục được cô ta,

nếu cô ta muốn gây chuyện thì ai có thể ngăn nổi?



Thiên Kim công

chúa đang hoang mang lo sợ thì tại phủ củaĐông Dương công chúa con gái

thứ chín của Thái Tông Lý Thế Dân lại xảy ra chuyện, khiến nàng càng

thêm hoảng sợ, không biết có lời đồn gì liên quan đến Đông Dương công

chúa truyền tới nội cung, Võ Tắc Thiên hết sức không hài lòng, lập tức

hạ chỉ cắt giảm phong ấp của nàng không kiêng nể, còn hai đứa con của

nàng thì kiếm đại cho một tội danh nào đó lưu đày đi Vu Châu.



Mấy ngày trước chỉ là Vương gia họ Lý xui xẻo, bây giờ đến đám công chúa

cũng bắt đầu găp xui xẻo rồi, đám nữ tử tôn thất vô cùng hoang mang.

Trong số các công chúa thì Thiên Kim công chúa là ra sức nịnh bợ Võ Hậu

nhất. Nếu là mọi khi, nàng chưa chắc đã quá sợ hãi, nhưng mà bây giờ

nàng lại đắc tội với Võ Thừa Tự, lại đắc tội với Thái Bình công chúa,

nên cũng không dám đảm bảo mình nhất định sẽ bình yên vô sự.



Dưới tình thế cấp bách, Thiên Kim công chúa cuối cùng cũng nghĩ ra một cách không phải là cách: nhận mẹ nuôi!



Nghe Thiên Kim công chúa nói xong, Võ Tắc Thiên cũng giật mình, nhìn nàng

công chúa quỳ trước mặt, nước mắt giàn giụa, trên mặt Võ Tắc Thiên lộ ra một nụ cười kinh sợ, xem ra bà cũng thấy chuyện này quá hoang đường, Võ Tắc Thiên nghĩ ngợi một lát rồi chần chừ nói:



- Cái này…..Thiên Kim à, tuổi của ta và ngươi không chênh là mấy…



Thiên Kim công chúa vừa nghe, lập tức ngưng khóc mỉm cười nói:



- Thì ra Thiên Hậu cũng lo nghĩ chuyện này, nghĩ năm đó Kháo Sơn Vương

Dương Lâm có mười ba người con nuôi. Người lớn nhất cũng không kém ông

mấy tuổi. Chỉ cần Thiên Hậu người không chê bai Thiên Kim, tuổi tác có

là cái gì, Mẫu thân đại nhân tại thượng, Thiên Kim dập đầu lạy người!
nhiên rũ xuống.



Dương Phàm nghênh đón nói:



- Túc hạ là.. , a, Địch nhị ca!



Người đứng yên dưới cửa thành đích thị là Phụng Thần Vệ lang tướng Địch Quang Viễn, động tác phản ứng của Dương Phàm tuy không lớn, vẫn chưa khiến

cho Địch Quang Viễn cảnh giác. Địch Quang Viễn cười ha ha nói:



- Hai hôm nữa gia phụ sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình, đặc biệt giao phó cho ta, mời người bạn nhỏ này tham gia.



Dương Phàm vội hỏi:



- Chuyện này, Nhị ca huynh cho người đến nói một tiếng là xong, sao lại phiền Nhị ca đứng đợi ở đây thế này.



Địch Quang Viễn cười nói:



- Mệnh lệnh của phụ thân đại nhân, phận làm con sao dám không nghe, đành phải ngoan ngoãn đến mời người thôi.



Dương Phàm khiêm tốn nói cám ơn:



- Nhị ca quá khách khí rồi, không biết thời gian cụ thể định là khi nào?



Địch Quang Viễn nói:



- Ba ngày sau, vào thời gian này.



Dương Phàm nói:



- Được, ba ngày sau, Dương Phàm nhất định đến dự tiệc đúng giờ.



Trong căn phòng tường xanh trong hậu trạch phủ Địch Nhân Kiệt, tam công tử

Địch Quang Chiêu mặc chiếc áo màu xanh nhạt, mở cửa sổ phía sau ra, ngó

dáo dác ra phía ngoài, đầu tường cũng đột nhiên xuất hiện thêm một

người, nhìn ngó xung quanh vài lượt, vội vàng trèo lên tường bao, bắc

cái thang trở vào trong, rồi lại trèo theo thang vào trong, vác cái

thang chạy đến chân tường.



Địch Quang Chiêu vội vã hỏi han:



- Thế nào, huynh hỏi rõ cả rồi chứ?



Người này là hầu cận nam trẻ tuổi của Địch Quang Chiêu, y bỏ cái thang xuống, lau mồ hôi trên trán, nói:



- Tam lang quân, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thời gian định vào giờ mùi ba hôm sau!



- Tốt!



Địch Quag Chiêu vỗ hai tay vào nhau, kêu “ba…” một tiếng, nói:



- Ba ngày sau, ta sẽ đến đúng giờ! Ta phải cho phụ thân đại nhân thấy,

trong ba người con của ông, rốt cuộc ai mới là người có triển vọng nhất!