Say Mộng Giang Sơn

Chương 202 : Ủng hộ lên ngôi!

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


Yến tiệc của Địch gia tổ chức trong rừng trúc phía sau tòa nhà, thời

gian mới đầu hạ, vừa bước vào rừng trúc đã thấy mát mẻ dễ chịu cả người, đây quả là một nơi tuyệt vời để ăn uống nghỉ ngơi.



Trong rừng

trúc có một cái đình nhỏ, nhưng vì người đến dự tiệc đông, trong đình

nhỏ lại chỉ ngồi được ba năm người, nên rõ ràng là phải dời chiếu ra

ngoài đình rồi. trong rừng trúc mặt đất được phủ bằng chiếu trúc, trên

chiếu bày hơn mười chiếc thạp cho một người ngồi, trước mỗi chiếc thạp

có một chiếc kỉ trà thấp, mọi người chia phần mà ăn.



Yến tiệc gia đình thường chỉ có chí thân gia quyến tham gia, nhưng chủ nhân toàn gia mở tiệc, mấy người qua lại thân thiết cũng tới dự tiệc, cái này cũng

coi như phạm trù của gia yến. Địch Nhân Kiệt phu nhân đã qua đời lâu năm rồi, đầu năm trước có nạp thêm hai thiếp, bây giờ cũng gần năm mươi

tuổi rồi, hôm nay cũng cùng a lang đi dự tiệc.



Ngoài ra còn có

con cháu Địch gia, vợ chồng con trưởng Địch Quang Tự và các convợ chồng

con cái của con thứ Địch Quang Viễn của Địch Nhân Kiệt, còn một cháu

ngoại đang nhậm chức tại kinh cùng gia quyến.



Dương Phàm là người ngoài, có thể nhận lời mời dự tiệc, đủ thấy lễ ngộ của Địch Nhân Kiệt

đối với hắn, Dương Phàm cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do hắn đã hắn đã từng cứu Địch Nhân Kiệt ở phường Thượng thiện, nhưng lại không

biết Địch Nhân Kiệt sở dĩ tỏ ra thân thiết với một tên vãn bối như hắn,

lại bởi vì hắn đã cứu ấu tử của Hắc Xỉ Thường Chi .



Điều khiến

Dương Phàm bất ngờ là, người ngoài đến tham dự yến hội này rõ ràng là

không chỉ có mình hắn, còn có một vị khách họ Thẩm khác.



Địch Nhân Kiệt chờ Dương Phàm chào hỏi xong, cười nói:



- Nào nào nào, hiền điệt, ta giới thiệu với ngươi,vị này là Thẩm Mộc,

cũng là một vãn bối của ta, Thẩm Mộc từ Trường An tới, vị tiểu bằng hữu

này là người ta đã nhắc qua với ngươi - Dương Phàm, ngươi tuổi lớn hơn

một chút, gọi cậu ta là Nhị Lang được rồi.



- Thẩm huynh!



- Nhị Lang!



Dương Phàm và Thẩm Mộc nhìn nhau cười, rồi ôm quyền chào hỏi.



Thẩm Mộc lại nghiêng người cười:



- Vị này là phu nhân của ta.



Dương Phàm nhìn đi, thì thấy một thiếu nữ nhẹ nhàng đứng dậy sau án kỷ, duyên dáng mỉm cười hướng về phía hắn gật gật đầu. Vẻ đẹp mê hoặc đó như đánh úp về hắn. Cho đến tận bây giờ,trong số những người con gái hắn đã từng gặp qua, thì chỉ có Thái Bình công chúa lõa thể dưới đèn là có thể so

đo.



“ Thật là báu vật trời sinh!”


“ Tinh tinh” nhìn nhìn “ con khỉ”, “ con khỉ” lại nhìn “ tinh tinh”. Đột nhiên, cả “ tinh tinh” và “ con khỉ” đều tự tin rồi….



***



Trước Thiên cung tự, Nguyên Thư phương trượng đứng trên bậc thang, tùy tùng

ngự sử Phó Du Nghệ, Phó Du Nghệ đi bên cạnh nhón mũi chân lớn tiếng hỏi:



- Người đến từ Trường An đâu, người từ Trường An đến chưa?



-Tới rồi tới rồi, đều tới rồi!



Mấy người đàn ông đang dắt Quang Trung khang vẫy tay về phía hắn.



- Người của cửa hàng bách nghiệp đâu, đã đến cả chưa?



- Tới rồi tới rồi!



Vài vị thương hách trưởng quầy, ăn mặc kiểu tiểu nhị cũng cao giọng trả lời.



- Người trong Sĩ lâm đâu? Người của quốc tử giám và các thư viện lớn đã đến cả chưa?



Phó Du Nghệ điểm danh, khi hắn điểm đến con cháu quan thần, có người cao giọng đáp:



- Địch Quang Chiêu còn chưa tới.



Phó Du Nghệ nghe xong không khỏi nhíu mày, con cháu quan thần cũng không ít người đã đến rồi, nhìn những người đang có mặt tại đây, đại diện của

các ngành các nghề đã không dưới tám chín trăm người đến rồi, cũng chỉ

thiếu Địch Quang Chiêu thôi, nhưng ….Địch Quang Chiêu chẳng là gì cả,

người sau lưng gã lại là Đich Nhân Kiệt.



Nếu Địch Quang Chiêu ra

mặt tham gia “ khuyến tiến” (ủng hộ lên ngôi). Ai biết đó là chủ ý của

riêng Địch Quang Chiêu? Tất nhiên sẽ cho rằng Địch Nhân Kiệt đồng ý cho

con trai làm vậy, đến lúc đó, cho dù Địch Nhân Kiệt có nói gì cũng không được, thêm vào là Thái Hậu tán thưởng lão, lão muốn không thừa nhận là

Võ thị nhất đảng cũng không được. Cho nên Địch Quang Chiêu chưa tới, Phó Du Nghệ có chút không vui, hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người kêu

lên:



- Đến rồi, đến rồi, Địch Tam Lang tới rồi!



Từ phía xa, Địch Quang Chiêu bụm mông chạy đến, thở hồng hộc nói:



- Ta đến rồi ta đến rồi!



Phó Nghệ Du muốn răn dạy gã vài câu, ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhẫn nhịn, cao giọng hướng về phía mọi người nói:



- Được rồi, mọi người đến đủ rồi, thưa các vị, bây giờ chúng ta sẽ đi

Thiên môn thỉnh nguyện với Thiên Hậu, xin Thiên Hậu đăng cơ hoàng đế!

Mọi người lấy lại tinh thần, xuất phát!