Say Mộng Giang Sơn

Chương 203 : Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào?

Ngày đăng: 20:48 18/04/20


- Nhị lang khẩu âm thoáng có chút khác, có vẻ không phải người Lạc Dương bản địa?



Ca múa kết thúc, mọi người rối rít về chỗ ngồi, sau khi cùng uống một chén rượu, Thẩm Mộc nhân không khí thân thiện, tạo quan hệ thân mật với

Dương Phàm.



Dương Phàm cừơi cười nói:



- Thẩm huynh nhĩ lực tốt, tiểu đệ thuở nhỏ lớn lên ở Giao Chỉ, năm trước mới tới Lạc Dương.



- Giao Chỉ? Vậy cũng không gần nhỉ!



Thẩm Mộc ánh mắt có chút sáng lên, lại hỏi:



- Không biết Nhị lang hà cớ gì mà xa rời quê hương, ngàn dặm xa xôi tới Lạc Dương này?



- Tiểu đệ….



Dương Phàm còn chưa nói xong, Địch Nhân Kiệt đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, quát:



- Cái thằng nghiệt tử này, lại đâm đi đâu đi? Gọi Thanh Duyên ra đây cho ta!



Dương Phàm và Thẩm Mộc nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, chỉ thấy ông trợn tròn

mắt, Thư A Thịnh đứng ở một bên, hướng ra phía ngoài rừng trúc ngoắc

tay. Một lát sau, hai tên gia đinh lôi một người hầu nam tướng mạo thanh tú đi vào rừng trúc, tên hầu này nhì thấy Địch Nhân Kiệt, sợ hãi kêu

lên:



- A lang….



Địch Nhân Kiệt tức giận nói:



- Lão phu hỏi người, Tam lang đi đâu?



Thanh Duyên ngập ngừng nói:



- Tiểu nhân….tiểu nhân…tiểu nhân thực sự không biết….



Địch Nhân Kiệt đập “ bồm” một cái xuống mặt án kỉ, rung đến mức đám chén kêu leng keng:



- Khốn kiếp! còn định qua mặt lão phu! Lão phu còn chưa chết đâu, đã đổi

Địch Quang Chiêu nó làm chủ cái nhà này rồi? Đến lão phu hỏi ngươi cũng

không dám nói!



Tiêu Duyên sợ đến mức quỳ “ thịch” một cái xuống đất, luôn miệng nói:



- A lang bớt giận, A lang bớt giận.



Hóa ra, Địch Quang Chiêu không đến dự tiệc, Địch Nhân Kiệt tuy không hài

lòng, nhưng nghe hai vị phu nhân khuyên giải cũng hết tức rồi, rốt cuộc

cũng là con mình, lại là đứa nhỏ nhất, khi hết tức giận, cũng không khỏi có chút thương hại, bèn sai Thư A Thịnh chuẩn bị riêng một bàn rượu đưa đi cho Địch Quang Chiêu.



Thanh Duyên ở trong phòng chỉ nghĩ nếu

như có người hỏi đến, thì nói đại là Tam Lang Quân đi nghỉ rồi, đâu nghĩ tới việc Thư quản gia dẫn người mang bàn tiệc tới. Thanh Duyên ở trong

phòng chống chế chỉ nói Tam lang quân ngủ rồi, nhưng vì người hỏi là

quản sự nhà mình, nên giọng không khỏi có chút e sợ.



Thư A Thịnh

đâu có tin, y cũng biết A Lang ban thưởng bàn tiệc rượu này là có chút

thương yêu đứa con nhỏ, tâm ý này sao có thể không đưa đến tận nơi được

chứ, liền kêu Thanh Duyên mở cửa, bưng tiệc rượu vào rồi hãy nói tiếp.

Lúc này Thanh Duyên chân tay luống cuống, lời nói lộ ra sơ hở, khiến cho Thư A Thịnh sinh nghi.



Thấy gọi cửa không mở, Thư A Thịnh sai

người ra cửa sổ phía sau xem, cái cửa này vẫn còn khép hờ, đẩy cửa sổ

vào đúng phòng ngủ, bên trong nào thấy bóng dáng Địch Quang Chiêu đâu,

Thư A Thịnh biết Địch Quang Chiêu không có ở trong, liền ra lệnh cho

Thanh Duyên mở cửa, Thanh Duyên lúc này không dám ngang ngạnh nữa, đành

ngoan ngoãn mở cửa phòng.



Thư A Thịnh lao vào trong phòng, tìm khắp không thấy Tam lang quân, liền vội vã quay về báo lại với Địch Nhân Kiệt.



Thanh Duyên vừa thấy A Lang nhà mình nổi trận lôi đình, không dám không nói,

đành ngoan ngoãn khai thật. Địch Nhân Kiệt vốn tưởng rằng đứa con thứ ba thành thật không chịu được hai ngày cô quạnh, lại chuồn đi ăn chơi đàn

đúm, vừa nghe Thanh Duyên nói hôm nay có người tụ họp quần chúng “ ủng

hộ lên ngôi”, Địch Quang Chiêu không cam lòng cũng chạy đi tham gia, ông lập tức giận đến mức tay chân run rẩy.



Địch Nhân Kiệt run run một lúc lâu, mới đau lòng hét lên:



- Lão phu cả đời anh minh, tất cả lại bị hủy trong tay đứa con trai chẳng ra gì này….khụ khụ khụ khụ…..


Võ Tam Tư thấy vậy không dám khuyên nữa, vội vàng đáp:



- Vâng!



Võ Tam Tư xoay người định đi, Võ Tắc Thiên nói với theo một câu:



- Tên Phó Du Nghệ kia tuy rằng càn quấy, nhưng cũng một lòng vì nước vì

dân, ừ…ngươi đi truyền lệnh, Phó Du Nghệ đặc tiến một bậc, thăng làm ngũ phẩm, bảo hắn sau này làm việc cho tốt!



- Phụ thân…



Địch Quang Chiêu bị Địch Quang Viễn và Dương Phàm lôi về Địch phủ, nhìn sắc mặt giận dữ của cha, khuôn mặt gã sợ đến trắng ra.



Địch Quang Viễn nói đơn giản tình hình lôi gã về nhà như thế nào, Địch Nhân

Kiệt nghe xong hầm hầm nhìn Địch Quang Chiêu hồi lâu, cuối cùng lại chỉ

lắc lắc đầu, thất vọng xua tay nói:



- Đưa nó đi trông giữ cẩn thận, ngày mai đưa nó về quê cũ Thái Nguyên, trông coi tổ từ vậy!



Địch Quang Chiêu vừa nghe quá sợ hãi, vội vàng cầu khẩn:



- Phụ thân, con biết sai rồi, phụ thân, xin người bỏ qua cho con!



Địch Nhân Kiệt đau lòng nói:



- Đưa nó xuống đi!



Địch Quang Viến thấy bộ dạng cha như vậy, vội vàng lôi tam đệ đi, Địch Nhân

Kiệt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hướng về phía Dương Phàm vái

một cái thật dài:



- Hiền điệt à, lão phu hôm nay may nhờ có cậu!



Dương Phàm nhanh chóng tránh sang một bên, nói:



- Bá phụ như vậy là giết Dương Phàm rồi, không dám nhận, quả thật không dám nhận.



Địch Nhân Kiệt nói:



- Ngươi cứu lão phu một mạng, lão phu tuy rất cảm kích, nhưng vẫn để ở

trong lòng, nhưng hôm nay ngươi đã cứu danh tiết của lão phu, phần ân

nghĩa to nặng này, lão phu làm sao có thể không ghi nhớ trong lòng?



Địch Nhân Kiệt nhìn Dương Phàm, chỉ cảm thấy hắn tuổi trẻ tài cao, kính cẩn

thủ lễ, lại có thể cứu con út của Hắc Xỉ Thường Chi, phẩm cách cao

thượng hơn hẳn so với tam lang nhà mình, không khỏi càng thêm sầu não.

Ông khẽ thở dài, hỏi Dương Phàm:



- Nhị lang năm nay bao nhiêu tuổi rồi?



Dương Phàm nói:



- Tiểu điệt mới mười tám tuổi!



Địch Nhân Kiệt ôn hòa nói:



- Ừ! Qua hai năm nữa mới được coi là trưởng thành, ngươi ở Lạc Dương

không có người thân, trưởng bối, vậy lễ cập quan này đến lúc đó sẽ do

lão phu chủ trì được chứ?



Nói ra những lời này tức là muốn cất nhắc Dương Phàm như con cháu nhà mình rồi, Dương Phàm vui vô cùng, vội vàng thi lễ:



- Tiểu điệt cầu còn khồn được!



- Được! tốt lắm!



Địch Nhân Kiệt cười ha hả nói :



- Vậy thì lão phu phải nghĩ cho ngươi một cái tên chữ!



Ông bước đi thong thả vài bước, vuốt chòm râu suy nghĩ, chợt xoay người, nói với Dương Phàm:



- Nguyên Giả, cũng lớn; Phương Giả, cao thượng.



Lão phu sẽ tặng ngươi một biểu gia… “ Nguyên Phương”, ngươi thấy thế nào?